chương 994/ 1216


- Tài Quyết Vương, ở đây ở đây không chào đón ngươi, đi ra ngoài!

- Phế vật!

Tài Quyết Vương cười lạnh phun ra một từ.

- Tài Quyết Vương, ngươi quá đáng rồi đấy.

Lửa giận trong lồng ngực Sí Tinh Vương trong sát na bị thiêu đốt tới mức tận cùng.

Nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong nguyên thần rút ra Tiên Thiên linh bảo của hắn. Sí Kiếm và Tinh Thuẫn, sắc mặt dữ tợn quát lớn một tiếng, giơ kiếm thuẫn lên, công tới Tài Quyết Vương:

- Tài Quyết Vương, ta muốn ngươi phải xin lỗi.

Một kiếm một thuẫn này chính là vũ khí thành danh của Sí Tinh Vương, Sí Kiếm thiêu đốt một tầng liệt diễm hừng hực, có thể trảm khai và đốt hết mọi thứ. Mà Tinh Thuẫn, phòng ngự hạo hãn như tinh hải, có thể thừa thụ bất cứ kinh đào hãi lãng nào. Một công một phòng thể hiện ra phong cách tác chiến của Sí Tinh Vương.

Sí Kiếm trong sát na thiêu đốt tới mức tận cùng, hóa thành một đạo Hỏa Long sắc bén, chém về phía Tài Quyết Vương.

Đối mặt với công kích sắc bén mà cường thế của hắn, khóe miệng Tài Quyết Vương lại nhếch lên một tia thương hại và khinh thường, thần niệm hơi khẽ động, Tiên Thiên linh bảo, Tài Quyết Chi Kiếm bị nàng nắm chặt trong bàn tay thon dài mà hoàn mỹ, lấy công thay thủ, huyễn hóa ra một đạo bạch sắc quang hoa, cùng quang minh lực lượng bình thường tương đối nhu hòa khác nhau.

Trong một kiếm này của Tài Quyết Vương ẩn chứa khí tức sắc bén mà cực kỳ uy nghiêm, kiếm quang vô cùng phong duệ, trảm phá tất cả gông cùm xiềng xiếc, khiến không gian xung quanh người cũng bị chém mở ra một cái khe đen kịt.

- Đang...!

Song kiếm nảy ra, khí thế của Sí Tinh Vương tựa như Hỏa Long kia nhất thời bị đánh tán lạc ra bốn phía, Sí Kiếm cũng bị lay động lệch ra. Nhưng Tài Quyết Chi Kiếm thế đi tựa như không có dấu hiệu tiêu giảm, ngược lại càng sắc bén bá đạo vài phần, không lưu tình chút nào hung hăng chém lên Tinh Thuẫn được xưng có thể ngăn cản tất cả công kích.

Trận pháp hạo hãn mà ảo diệu bị chém nổ thành quang mang. Cùng lúc đó, Sí Tinh Vương cả ngươi lẫn kiếm bị đánh bay ngược ra, nặng nề mà va vào trên vách tường Thần Điện, đụng vào vách tưởng phi thường dày nặng, hõm một hình người.

Sí Tinh Vương vừa kinh vừa sợ nhưng càng nhiều lại là mất mát mà mờ mịt. Tuy rằng biết rõ bản thân không phải đối thủ của Tài Quyết Vương, nhưng một chiêu đã bị nàng đánh bay, vẫn khiến lòng tự trọng cực lớn của hắn trong sát na bị giống như nghiền nát. Hai mắt mê ly, ngay cả vết máu trên khóe miệng cũng không lau đi. Hắn không rõ, thực lực của chính mình sao lại cùng Tài Quyết Vương kém nhiều như vậy. Lẽ nào, chính mình thật sự là giống như Tài Quyết Vương mắng vậy, thuần túy chính là một phế vật sao?

- Ai...!

Tài Quyết Vương yếu ớt thở dài, thu hồi Tài Quyết Chi Kiếm:

- Sí Tinh, ngươi quả nhiên như ta sở liệu, bị một ít đồ vật loạn thất bát tao mê thất bản tâm. So với hơn trăm năm trước, ngươi chẳng những không có nửa điểm tiến bộ, mà còn yếu hơn rất nhiều. Ngươi cũng khiến Sí Kiếm và Tinh Thuẫn hổ thẹn.

Sí Tinh Vương lộ ra một tia không phục, hạ xuống mặt đất, nắm chặt Sí Kiếm Tinh Thuẫn chậm rãi đứng dậy:

- Tài Quyết Vương, trăm năm qua, ta một mực khổ tâm kinh doanh Sí Tinh Đại Lục. Mà ngươi cũng không quan tâm bế quan một trăm năm, ngươi đương nhiên sẽ trở nên mạnh hơn.

- Ta bế quan hơn một trăm năm? Do đó ta trở nên mạnh hơn?

Tài Quyết Vương hai tay chắp sau lưng, khẽ cười một tiếng, thanh âm có chút mê ly nói:

- Vậy nếu như ta nói cho ngươi, ta bị người nhốt một trăm năm, ngươi lại sẽ có cảm tưởng như thế nào?

- Cái gì? Là ai lớn gan như vậy?

Sí Tinh Vương tức giận thốt lên.

Mười mấy ngày sau...

Trong Thần Điện của Thánh Diệu Vương, lúc này Thánh Diệu Vương cũng đang trong phẫn nộ cực độ, hung hăng vỗ lên vương tọa, trực tiếp đem nó đánh nát bấy.

Trong sắc mặt có vẻ khó khăn nói không nên lời:

- Sí Tinh Vương ngu xuẩn, dĩ nhiên ngay cả chút sự tình cũng làm không xong, còn có mặt mũi tự xưng là thanh niên tài tuấn trăm khó gặp gì đó, là tương lai hi vọng của Dực Thần Tộc. Phế vật, thực sự là một phế vật, để hắn hảo hảo mà chiến tranh, dĩ nhiên còn có thể bị người dụ dỗ tiến vào vòng phục kích. Vô liêm sỉ, thật sự là vô liêm sỉ. Còn liên lụy Lưu Nguyệt Vương, bị người vây đánh viện binh.

Dưới trướng Thánh Diệu Vương cũng là nhân tài đông đúc, soái tưởng tập hợp. Thế nhưng những người này khi đối mặt với Thánh Diệu Vương đang phẫn nộ, cũng là quỳ một gối trên mặt đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút. Bất quá đám tướng soái dưới trướng Thánh Diệu Vương kia, trong lòng cũng thật sự đối với biểu hiện của Sí Tinh Vương rất không hài lòng. Bên phía bản thân, thật vất vả lợi dụng chiến thuật tiểu đội tinh nhuệ thâm nhập, áp chế địch nhân, không ngừng suy yếu thực lực của Thâm Uyên Chi Chủ, tích tiểu thắng thành đại thắng, tình thế một mảnh tốt đẹp.

Nhưng Sí Tinh Vương, thanh niên tài tuấn thật lớn, tinh anh hi vọng, không ngờ bên trong lại là đồ vô tích. Chẳng những tại tinh nhuệ thâm nhập tác chiến, so đấu không lại đối phương. Còn bị địch nhân nắm mũi dắt đi, rơi vào vòng phục kích.

Thánh Diệu Vương thật ra mắng không sai, phế vật a phế vật. Kể từ đó, chẳng những đem ưu thế thật vất vả tích lũy ra được, hóa thành cứt chim, còn khiến phe mình rơi vào trong cục diện bất lợi.

- Thúc thúc!

Quang Minh Vương A Gia Na hơi nhăn mặt nhíu mày nói một tiếng:

- Việc đã đến nước này, thúc thúc có mắng Sí Tinh Vương nữa cũng là vô dụng. Còn thỉnh thúc thúc lấy đại cục làm trọng, lập tức xuất binh cứu Sí Tinh Vương và Lưu Nguyệt Vương trở lại. Bằng không một khi kéo dài, quân ta sẽ tổn thất càng nhiều.

Tướng soái còn lại trên thực tế cũng ôm tâm tư này, bất quá bọn họ cũng không địa vị như A Gia Na này, không dám trong lúc Thánh Diệu Vương phẫn nộ, dính phải hắn trút giận. Nhưng A Gia Na trước tiên đề xuất việc này, sau đó, tướng soái còn lại cũng đều nói lời khuyên can. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thánh Diệu Vương làm sao lại không biết cứu người mới là chính đạo, chỉ bất quá, từ lúc hắn tràn đầy tự tin suất quân tiến nhập đến Thâm Uyên, liền bắt đầu mọi việc không thuận. Không thuận lớn nhất chính là Mị Ma Nữ ghê tởm kia dĩ nhiên cứu chạy Tài Quyết Vương, vấn đề này thủy chung giống như u nhọt hoành hành trong lòng hắn.

Nhưng truy sát không được các nàng, sau đó, Thánh Diệu Vương cũng chỉ có thể trước tiên buông tha việc này, quyết an tâm đi đoạt lấy Dị Giới hỗn độn linh khí kia lại nói, chỉ cần không chế chỗ hỗn độn tài nguyên kia, liền có thể đề thăng thực lực phe mình trên diện rộng. Nói chung, quyền đầu mới là chân lý, đến lúc đó nhất cử đánh tan Thâm Uyên Chi Chủ Ô Địch Tư. Nhưng mà tại thời khắc mấu chốt mà nói Sí Tinh Vương được coi là ngôi sao hi vọng lại giống như vòng trang sức. Điều này làm cho Thánh Diệu Vương vốn là trong lòng cực độ hung bạo, làm sao không phiền, làm sao không giận?

Ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó Thánh Diệu Vương xanh mặt phân phó nói:

Bình luận





Chi tiết truyện