chương 384/ 1216


Dù sao nếu như là rời khỏi nơi này đi đến một cái châu khác thì cũng không cần phải giống như bây giờ, không có một chút lực tự bảo vệ. Có thêm một con quỷ tướng thì dọc đường đi cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Lôi Động tính toán một chút. Hiện giờ trong tay của hắn chỉ có ba con đỉnh cấp quỷ vệ. Theo thứ tự chính là Bạo Kích quỷ vệ, Hàn Băng quỷ vệ và U Linh quỷ vệ. Mỗi con đều có một thế mạnh riêng. Hàn Băng và U Linh thì có lực phòng ngự kém hơn rất nhiều.

Mà yêu cầu của Lôi Động đối với quỷ tướng là có thể chống đỡ được các đòn công kích mạnh mẽ. Bởi vậy Bạo Kích quỷ vệ chính là lựa chọn tốt nhất.

Tuy rằng thượng phẩm quỷ bộc, có được tiềm chất để thăng chức quỷ tướng. Nhưng muốn thăng chức được thì đại lượng tư chất nhất định là không thể thiếu được. Dùng sinh hồn của tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì sẽ phải hao tốn một lượng rất lớn. Phương thức tốt nhất là sử dụng sinh hồn của tu sĩ Kim Đan kỳ. Nếu như có được năm sáu cái sinh hồn của tu sĩ Kim Đan kỳ, đảm bảo là có thể khiến cho con quỷ vệ này trùng kích lên cấp bậc quỷ tướng.

Còn có một cái phương pháp nữa chính là trước tiên phải khiến cho Bạo Kích quỷ thăng lên làm cực phẩm linh quỷ. Như vậy thì ở thời điểm đề thăng lên quỷ tướng thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng vấn đề đồng dạng chính là nhân tố thời gian. Hơn nữa dựa theo trí nhớ của tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, ở phụ cận hình như có một hòn đảo chứa đầy cô hồn dã quỷ. Nơi đây không giống như là đất liền, có thể dễ dàng xuất hiện địa phương tràn ngập âm sát lệ quỷ. Nhưng mà thú hồn cấp Kim Đan ở trong trí nhớ của tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia thì lại hơi có chút manh mối. Đủ loại tốt xấu khiến cho Lôi Động cũng quyết định trước tiến cứ đem Bạo Kích Quỷ đề thăng nên quỷ tướng trước đã.

Tại trong trí nhớ của tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thì ở trong phiến hải vực này có rất nhiều hòn đảo phân bố rải rác. Vì vậy mới có tên là quần đảo Hỗn Loạn. Kỳ thật từ lúc nhân loại vẫn còn chưa di cư xuống những hòn đảo này. Thì khu hải vực của quần đảo Hỗn Loạn này chính là địa bàn của yêu thú trong biển. Trong đó có đủ loại yêu thú cấp Kim Đan. Vì khai phá cái hải vực này, chiếm đoạt tài nguyên, thậm chí là những tài nguyên hạng nhất ở trên người yêu thú. Con người bắt đầu dần dần tàn sát những yêu thú ở bên trong hải vực này một cách có tổ chức. Cũng chiếm cứ rất nhiều hòn đảo nhỏ.

Cho tới bây giờ, con người đã sinh sống trong đây đã không biết bao nhiêu vạn năm. Mà ở trong khu vực sinh tồn của con người, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có yêu thú xuất hiện. Nhưng mà yêu thú cấp Kim Đan đã ít lại càng thêm ít, rất khó có thể thấy được. Mặc dù ở trong hải vực của quần đảo Hỗn Loạn không có, nhưng mà cũng không có nghĩa là ở bên trong Vô Tận hải vực không có.

Vô Tận Hải vực có diện tích vô ngần. Quần đảo Hỗn loạn và lãnh thổ của Triệu Châu so sánh với nó chỉ giống như là muối bỏ biển.

Trong đó ẩn chứa không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, kỳ trân dị vật, lại càng có không biết bao nhiêu yêu thú sinh trưởng ở trong biển. Những người muốn phát tài đều chọn tiến vào bên trong Vô Tận hải vực, truy tìm và giết chết các loại yêu thú. Chỉ cần giết chết một con yêu thú cấp Kim Đan, muốn kiếm được chừng trăm vạn linh thạch đó là chuyện tình cực kỳ dễ dàng. Nếu ngẫu nhiên kiếm được một ít kỳ trân dị bảo, vậy thì càng thêm phát tài.

Bởi vậy, rất nhiều người đều nguyện ý đi vào trong Vô Tận hải vực mà mạo hiểm. Có người là bởi vì cần đại lượng linh thạch để mua đan được đột phá. Cũng có người là bị cùng đường, bất đắc dĩ phải tiến vào trong đây. Thậm chí là loại người đặc biệt thích làm những chuyện tình cực kỳ mạo hiểm để tìm cảm giác kích thích trong đó. Nhưng bất kể như thế nào, mỗi ngày cũng đều có các tu sĩ tạo thành tiểu đội đi vào trong Vô Tận hải vực. Có những người trở về rồi phát tài lớn. Nhưng đó chỉ là một số nhỏ. Còn lại đều là vĩnh viễn lưu lại ở bên trong Vô Tận hải vực.

Sau khi hơi suy tư một chút, từ thông tin lấy được trong trí nhớ của tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia về cái thú hồn cấp Kim Đan, Lôi Động đã biết được khi đi về phía tây bắc chừng hơn vạn dặm có một hòn đảo. Đây chính là chỗ tụ tập trước khi rời bến của các mạo hiểm giả. Bọn họ tụ tập ở nơi này để tìm người kết đội, giao dịch, bổ sung vật dụng. Những hòn đảo tương tự như thế ở trong quần đảo Hỗn Loạn ước chừng có năm sáu cái. Nhưng mà cái hòn đảo này cũng là gần nhất ở đây, chỉ cách có ngàn dặm mà thôi.

Lôi Động liền quyết định, nơi đó chính là mục tiêu tiếp theo của bản thân. Nhưng mà trước khi đi còn có một việc phải làm. Chính là trực tiếp tiêu diệt toàn bộ cái gia tộc tên là Vương gia ở bên trên Ngọa Kình Đảo kia. Nếu không, chỉ cần có một con cá lọt lưới thì sẽ làm liên lụy đến người dân ở trên Ngư Phu Đảo. Người khác thì không sao cả, nhưng mà còn cô gái câm. Lôi Động vẫn muốn để nàng ở lại nơi này. Tuy rằng ở đây không có linh mạch, nhưng chỉ cần có đầy đủ linh thạch thì cũng không ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, Lôi Động cũng có chút ngấp nghé đối với đám của cải của Vương gia. Từ trong trí nhớ của tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia, Lôi Động biết được số lượng tài sản của gia tộc này cũng có chút kinh người. Ngoại trừ những sản nghiệp ở bên ngoài ra thì tài sản của bọn họ cũng lên tới mấy trăm vạn. Từ trước đến nay Lôi Động hoàn toàn không có thói quen nương tay đối với địch nhân.

Nhưng mà lúc này đây hắn cố ý mang theo cô gái câm đi. Nhân tiện để cho nàng kiến thức một chút, cái gì gọi là thế giới tu tiên tàn khốc. Cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bên trên Ác Quỷ Chướng có quỷ khí lành lạnh lượn lờ. Lôi Động điều khiển nó mang theo cô gái câm lao thẳng về phía Ngọa Kình Đảo. Ác Quỷ chướng vốn đã đạt tới tiêu chuẩn cực phẩm linh khí. Cho dù Lôi Động chỉ dùng chút ít chân khí thúc dục, nó cũng có thể đạt tới một cái tốc độ kinh người. Khoảng cách năm trăm dặm ước chúng chỉ mất hai khắc là đã tới nơi.

Cô gái câm bị cuốn vào trong làn hắc khí, tuy rằng trên mặt hoảng sợ vạn phần, sợ tới mức sắc mặt có chút trắng bệch. Nhưng mà trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ kiên nghị. Từ trước kia Lôi Động đã nói cho nàng nghe toàn bộ những quy tắc cá lớn nuốt cá bé ở trong tu tiên giới. Cũng báo cho nàng biết lần sau hắn trở lại thì sẽ đưa nàng rời đi, đi đến một địa phương tên là Khang Châu. Về phần tu luyện như thế nào, tu luyện tới thành tựu gì thì toàn bộ chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của cô ta. Hắn có thể đưa nàng nhập môn, nhưng sẽ không chiếu cố nàng giống như là bảo mẫu. Nếu nàng muốn sống sót ở trong cái thế giới này thì phải không ngừng cố gắng để trở nên càng ngày càng mạnh.

Cô gái câm từ nhỏ đã mất cha, toàn bộ đều phải dựa vào chính mình để sống sót. Nàng đã trải qua rất nhiều thống khổ và suy sụp.

Bình luận





Chi tiết truyện