chương 693/ 1216


Nhưng mặc dù chỉ là như vậy cũng đủ làm cho nàng quyết định xem xét một phen đến tột cùng là chuyện gì. Không nghĩ tới thật là Lôi Động cùng người khác ác đấu. Vốn định giả vờ một chút làm Lôi Động tức giận để giảm một ngụm ác khí trong lòng mình.

Nhưng nghe được Lôi Động nói như thế, thần niệm của nàng cả kinh tràn ra dò xét, quả nhiên thấy Lôi Động đang lâm và tình trạng suy yếu tới cực độ, hồ sắp chết. Lập tức trong lòng xẹt quaý nghĩ kinh tâm động phách, đối với Ma Vương trở nên hận thấu xương, nàng nổi giận lạnh giọng quát:

- Ma đầu ngươi đúng là rất to gan.

Đạm Đài Băng Vân cảm giác như chỉ cần mình tới chậm nửa bước nữa thì hậu quả thực là đáng sợ. Nghĩ tới hậu quả này, ngay cảcâu "nam nhân của nàng" do Lôi Động nói, nàng cũng không so đo nữa. Lúc này Đạm Đài Băng Vân đem đàn cổ treo để ngang trước người, mười ngón tay như bạch ngọc tung bay, trong tiếng đàn ngân vang biến thành vô số đạo thanh kiếm khí sắc bén giống như vạn tên cùng bắn phô thiên cái địa hướng Ma Vương bắn tới.

Hắc Dực Ma Vương khổ không thể tả, vốn là không có ngờ tới tại tuyệt cốc chi địa sẽ có người tới xen vào việc của mình. Càng không ngờ tới, nữ nhân thần bí đột nhiên xuất hiện lại cùng Lôi Động tiểu tử này tựa hồ có bộ dạng gian tình. Những thanh sắc kiếm khí hắn đã từng nếm qua, uy lực vô cùng lớn. Ở đâu còn dám có nửa điểm dừng lại muốn nhìn, hắn quyết định dùng một tia lực lượng cuối cùng để chạy trốn.

Ma thân hóa thành hắc sắc Lưu Tinh, lờ mờ phá vỡ không gian, hình thành từng cơn rung động không gian, Hắc Dực Ma Vương dùng một tốc độ cực nhanh bỏ chạy. Đáng tiếc chính là, hắn cuối cùng đã coi thường Đạm Đài Băng Vân. Là người từng ở trong Bích Ba Bí Cảnh trên trăm năm. ngay cả Dạ Xoa Tộc từ xưa đến nay cũng không có mấy người có thẻ làm được. Đối với lý giải không gian pháp tắc tuy rằng vẫn không bằng Hóa Thần cường giả, nhưng không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh. Chỉ thấy nàng hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ ~ muốn đi? Đã chậm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vô số đạo thanh sắc kiếm khí trong giây lát hội tụ lại với nhau ngưng tụ thành một trường kiếm dài hơn mười trượng. Nhẹ nhàng vẽ một cái, liền xé toang không gian xuất quỷ nhập thần tiến tới trước mặt Hắc Dực Ma Vương đang lơ lửng trên không trung hung hăng xuống chém.

Hắc Dực Ma Vương tuy rằng cường hãn vô cùng, nếu là ở thời kỳ toàn thịnh, ngay cả U Minh Quỷ Đế đều lấy không được chỗ tốt. Nhưng mà hắn lúc này chung quy đã như cây đèn cầy sắp tắt như trong gió, nỏ mạnh hết đà rồi. Trong lúc bất ngờ Hắc Dực Ma Vương không kịp chuẩn bị, lại muốn tránh cũng không được, Hắc Dực Ma Vương bị một kiếm chính diện này chém trúng, ma thân cực lớn cao năm sáu trượng thình lình bị thanh liên kiếm khí chém thành hai đoạn.

Cùng lúc đó một tiểu Ma Vương thân hình cao hai ba trượng, thất kinh chạy như bay ra bên ngoài. Đây chính là tinh phách của Hắc Dực Ma Vương, cũng chính là nguyên thần mà các tu sĩ Hóa Thần thường nói. Nguyên thần chính là Nguyên Anh tiến giai thành thực thể, tuy không khác với bản thân mấy nhưng Hắc Dực Ma Vương đã bị ngạnh sanh hạ xuống một cái cảnh giới, thế cho nên nguyên thần trở nên có chút bé nhỏ. Nhưng xét cho cùng thì vật ấy vẫn là nguyên thần hoặc là xưng là tinh phách.

Giá trị của một cái nguyên thần đương nhiên là vượt xa các loại Nguyên Anh. Bất luận là dùng để luyện khí, luyện đan, chế tác Khôi Lỗi đều có đặc hiệu vô cùng cường đại. . Đạm Đài Băng Vân tuy rằng xuất thân từ Thiên Âm cung danh môn chính phái, nhưng nhưng đi theo Lôi Động mưa dầm thấm đất, bị thay đổi một cách vô tri vô giác tự nhiên sẽ không bỏ qua vật ấy. Huống chi, tên này thiếu chút nữa đã giết chết Lôi Động.

Trên thực tế, tu tiên thế giới vốn là tàn khốc mà người thắng làm vua. Cái gọi là chính phái cũng không có nghĩa là nhân từ nương tay, cũng rất ít người có thói quen sau khi giết yêu thú mà phóng thú hồn tinh phách của hắn mà bỏ trốn. Cũng không có thói quen giết chết yêu thú sẽ không lấy tài liệu đáng giá trên người nó.

Tu tiên chính là nghịch thiên mà làm, đối nghịch với pháp tắc Thiên Địa vũ trụ. Không có sát phạt quyết đoán, không có một tâm linh cứng rắn thì tuyệt không khả năng thành công. Nếu là tông phái khắp nơi chú ý từ bi hỉ xả, trách trời thương dân thìsớm đã bị lịch sử vhôn vùi cả ngàn năm rồi.

Bởi vậy để bắt được tinh phách của tên này, Đạm Đài Băng Vân làm rất thành thạo, phía sau lưng Bạch Dực rung lên, ném ra ngoài phong hồn cầu phong ấn tinh phách vào trong đó. Đạm Đài Băng Vân khẩn trương vạn phần muốn quay đầu lại đi thăm dò thì thấy Lôi Động hô to:

- Đem máu huyết đều thu thập lại mau, đây là mặt hàng Hóa Thần kì tồn tại, một thân máu huyết đáng giá vô cùng.

Đạm Đài Băng Vân lảo đảo thiếu chút nữa ngã chết, ngược lại không đơn giản là bởi vì chính mình một kiếm đánh chết cái Hóa Thần, mà là Lôi Động cái tên này gần chết tới nơi rồi mà còn quan tâm tới máu huyết quý giá đó. Cũng bởi biết được sự tình, mạng tên kia cứng rắn, mặc dù yếu ớt nhưng không thể chết được khiến nàng thở dài một hơi.

Lập tức Đạm Đài Băng Vân nhanh chóng lấy ra một đám bình ngọc, đem huyết dịch Hắc Dực Ma Vương

Tinh luyện một phen, sau đó cùng thu thập lại một lần nữa. Về phần thi thể Ma Vương, đương nhiên cũng rất đáng giá, cũng không phải nói Thiên Âm cung không thu thân thể yêu thú, chỉ là Đạm Đài Băng Vân rất ít khi làm những chuyện này, nhất là tại trước mặt Lôi Động khẳng định phải biểu hiện một chút nữ tính rụt rè.

- Đã chết chưa? Lá gan ngươi đúng là rất lớn nha, Trúc Cơ kỳ thì dám trêu Nguyên Anh, Kim Đan kỳ thì dám cùng Hóa Thần đối nghịch. Ngươi nếu thành tựu nguyên anh thì dưới gầm trời này có ai được ngươi để vào mắt?

Làm xong mội chuyện, , Đạm Đài Băng Vân có chút tức giận phi thân tiến lên nói một câu. ."Hơn 100 năm " không gặp hắn, không nghĩ tới lần gặp ă mtj này lại bực bội tới như vậy. Bất quá bởi vì tu vi tiến nhanh khiến cho quan hệ trong đó giữa nàng và lôi Động không có áp lực tâm lý quá lớn, ngược lại thần sắc tỏ vẻ vui sướng hơn nhiều.

Thế giới này, từ trước đến nay dùng thực lực vi tôn, không có thực lực ngay cả quyền nói chuyện đều không có. Năm đó Đạm đài Băng Vân ngay cả Kim Đan kỳ cũng chưa tới, tự nhiên lo lắng những người hữu hình vô hình tạo nên áp lực thật lớn. Trên thực tế, nếu như thực lực lớn đến một trình độ nào đó, tỷ như nàng có thể thành tựu Hóa Thần..., đừng nói cùng Lôi Động mến nhau, cho dù nàng yêu Đinh Uyển Ngôn cũng không có mấy người dám phản đổi mãnh liệt.

Hắc Dực Ma Vương vừa chết, Lôi Động như vứt được một khối tâm bệnh lớn, hắn thở phào nhẹ nhỏm, nở nụ cười khổ nói:

- Ngươi cho rằng ta nguyện ý cùng một đầu Hắc Dực Ma Vương dốc sức liều mạng ah, thằng này chiếm đoạt thân xác của Hợp Hoan Tông Ngân Hồ, kế thừa ý chí của hắn, muốn dồn ta vào chỗ chết. Ta nếu không thừa dịp hắn rơi vào trạng thái suy yếu mà ra tay thì, đời này chẳng phải là sống ở trong lo lắng hãi hùng sao? Cá nhân ta đông trốn tây chạy ngược lại không sao, nhưng cha mẹ ta, mấy người Uyển Ngôn sẽ bị liên lụy.

Dù là Đạm Đài Băng Vân có mạnh gấp trăm lần, nhưng từ trong xương cốt vẫn là một nữ tử, quan hệ với Lôi Động thật không minh bạch đấy. Kiêng kỵ nhất đương nhiên là hiền thê của hắn thê Đinh Uyển Ngôn rồi. Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt của Đạm Đài Băng Vân cũng có chút phức tạp, có vẻ là không thoải mái, lại là có chút hổ thẹn, nhưng càng nhiều hơn là đối với Lôi Động có chút giận chó đánh mèo.

Bình luận





Chi tiết truyện