chương 786/ 1216


Nhưng Yêu Linh Giới khống chế nhân loại vô cùng yếu kém, phần lớn đem lực chú ý đặt lên người của những chủng tộc yêu thú tại đây. Giống như Minh Phượng nhất tộc, đã từng thu bàn bạc hợp tac của Yêu Linh Giới. Nhưng Minh Phượng nhất tộc bị Phượng Hoàng nhất tộc vút bỏ khỏi Yêu Linh Giới, không dẫn chủng tộc này vào Yêu Linh Giới, lại cực kỳ ghét bỏ Phượng Hoàng nhất tộc, cho nên đã cự tuyệt đề nghị của Yêu Linh Giới. Mà Minh vực Ma Long nhất tộc, dường như cũng có lý do và oán niệm như thế. Nếu không, có Yêu Linh giới ở phía sau ủng hộ Ma Long vàMinh Phượng, tất nhiên sẽ không thua kém Quỷ tộc hiện giờ, cũng có được địa vị ngang bằng.

Lại nói về chuyện chính, sau khi Tà Phượng nhìn thấy cung điện cực lớn này cũng phải rung động. Một mực lâm vào ngủ say, Lôi động đã hôn mê, nhưng đột nhiên lại có phản ứng. Phệ Hồn Tháp đã sớm bị Lôi Động huyết tế từ lâu, tế luyện trong thần hồn, Phệ Hồn Tháp chính là dị bảo nghịch thiên, nhưng vào lúc này, đã bắt đầu sinh động trở lại.

Đương nhiên, Lôi Động cũng nghe qua tên nguyên bản của PhệHồn Tháp, Lôi Động cũng biết rõ, nó tên là Hỗn Độn Tháp, dùng một quả hỗn độn bổn nguyên luyện chế mà thành. Hỗn độn bổn nguyên, chính là thứ quý giá nhất trong vũ trụ. Cho dù ba đại cựđầu của tam giới, kể cả Vạn Linh Chi Mẫu, cũng ngấp nghé với nó không thôi, xem như trân bảo mà không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn lấy được.

Lôi Động đã dùng hồn luyện chi thuật tế luyện Phệ Hồn Tháp nhiều năm. Hôm nay không nói tháp này đã hoàn toàn phù hợp với Nguyên Anh của hắn, nhưng cũng đã dung hợp được bảy tám phần. Bởi vậy, tháp này trong Nguyên Anh của hắn sinh động hẳn lên, thì Nguyên Anh của hắn, cũng hình thành một chấn động kỳ diệu.

Lôi Động đang hôn mê, cũng bị chấn động này kích thích, ý thức tan rã, theo thời gian dần ngưng tụ lại.

Nhưng vào đúng lúc này, sâu trong u ám hư không, chẳng biết bao nhiêu vạn năm nay không có khách ghé thăm, ở một nơi vô cùng hẻo lánh, hư không sinh ra một tia chấn động, ba thân ảnh thần bí lặng yêu không một tiếng động xuất hiện trong u ám hư không này. Một đầu gặp may mắn, là bò cạp khổng lồ có thực lực Nguyên Anh đỉnh phong, thấy bỗng nhiên có con mồi xâm nhập địa bàn của mình, thời điểm vừa định giễu võ dương oai, thìgặp bi kịch.

Ba thân ảnh, toàn thân áo giáp đen kịt. Người ở bên trái, dáng người cực kỳ khôi ngô cường tráng, thân cao khoảng chừng ba bốn trượng, da thịt hiện lên màu đồng cổ, từng khối cơ bắp phình ra, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, trên mặt có một vết sẹo dài nghiêng nghiêng, toàn thân lộ ra khí tức dữ tợn hung mãnh.

Người ở bên phải, dáo người cao điệu, là một cô gái quần áo bạo lộ mà gợi cảm, lộ ra khí tức cuồng dã và thành thục, quần áo bằng da đen kịt, chỉ che khuất những vị trí mẫn cảm mà thôi, cặp đùi đẹp thon dài mà trắng nõn, eo nhỏ mềm mại như rắn, nửa thân trần để lộ ra bộ ngực vươn cao ngạo nghễ, dung mạo xinh đẹp kiều mỵ mà thành thục, khóe miệng có một nốt ruồi mỹnhân, đôi mắt cuồng dã giống như cười mà không phải cười, bằng vào vài phần dã tính mà cuồng ngạo gợi cảm.

Mà đứng ở giữa, là một người lùn giống như tiểu hài tử, thân cao không tới ba thước (thước của tàu), áo giáp đen kịt xinh xắn, trên áo giáp có một cái áo choàng rộng thùng thình, che phủ từđầu tới chân, không thấy rõ diện mạo của hắn là gì. Nhưng từtrên người của hắn tẩn ra khí tức nguy hiểm và áp bách, nhìn ra thằng lùn này trong ba người, chính là kẻ nguy hiểm nhất.

Ba người này, đều tản ra khí tức cường đại, tuy hình thái khác nhau, nếu cẩn thận quan sát, trên thân của những người này đều tản ra khí thế áp bách lờ mờ, hiển nhiên không phải là hạng người bình thường. Bi kịch cho đầu bò cạp kia, đối mặt với những khách nhân đặc biệt kia, không cách nào đoán được vì ba người kia đã cố ý thu liễm khí tức, cho nên giương nanh múa vuốt xông tới, mục tiêu trực chỉ tên đại hán có vết sẹo lớn trên mặt. Bởi vì đây là con mồi khá lớn, lại cao tới mấy trượng, đủ cho nó ăn lửng bụng.

- Khanh khách, vận khí Đạt Nạp ngươi thật tốt, vừa xuất hiện đãcó một con bọ cạp không có mắt chạy tới tìm.

Nữ tử để nửa thân trên trần kia liếc mị nhãn, thoải mái cười rộ lên. Trong lời nói của nàng, cũng nghe ra thái độ cực kỳ khinh thương với con bọ cạp kia. Đây là một con bọ cạp khổng lồ cấp Nguyên Anh, một khi chạy tới Khang châu có thể hô phong hoán vũ, nhấc lên một hồi tai nạn khá lớn ở đó.

- Hừ, đúng là thứ không biết sống chết.

Tên đại hán có sẹo lớn trên mặt cũng động đậy một chút, ánh mắt nghiêng nghiêng lườm về phía con bọ cạp khổng lồ, trực tiếp đạp một cước qua. Vào lúc này, khoảng cách tối cả hai còn hơn mười trượng, nhưng một cước này, rất thần kỳ, giống như vượt qua không gian, trực tiếp đạp một cước lên cái đầu khổng lồ của con bọ cạp.

Đáng thương cho con bò cạp khổng lồ cấp Nguyên Anh đỉnh phong này, bị một cước thình lình của đại hán này làm nổ đầu, sau khi phát ra tiếng kêu thê lương, Yêu Anh phá xác mà ra, hình dáng lờ mờ, đó là một con bò cạp nhỏ nửa mét, bối rối nhanh chóng chạy như điên để thoát chết.

- Ba

Một tiếng roi thanh thúy vang lên, trong tay của nữ tử quyến rũ kia không biết lúc nào đã xuất hiện một cây roi, quất lên hư không một cái, roi da linh động giống như rắn, cái đuôi lắn như co duỗi ra xa, cuốn Yêu Anh của con bò cạp khổng lồ kia trở về. Yêu Anh của con bọ cạp khổng lồ giãy dụa kịch liệt, cái goi mọc ngược sau đuôi của Yêu Anh không ngừng đâm vào cây roi, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát, nó không còn cách nào, cũng chỉ đau đớn kêu xèo xèo mà thôi.

- Khanh khách, bọ cạp nhỏ, nếu ngươi có thể thoát khỏi Câu Hồn Tiên của bản cổ nương, bản cô nương sẽ sửa họ lại.

Nữ tử kiều mị kia liên tục cười nói, nhìn thấy cái gai mọc ngược sau đuôi của bọ cạp không ngừng đâm lên roi da, nàng càng nhìn càng cảm thấy hưng phấn, roi da càng thu càng chặt, làm cho Yêu Anh của bọ cạp khổng lồ vô cùng thống khổ.

- Mị Xà, đủ rồi, thời gian của chúng ta không nhiều.

Âm thanh từ trong áo choàng ba thước kia vang lên:

- Lần này chúng ta đi tới hạ giới, chủ thượng phải hao tổn cái giácực lớn để giúp phân thân của chúng ta hàng lâm, không được phép có nửa điểm sai lầm.

- Hừ, thằng lùn, ít cầm chủ thượng ra dọa ta, bản bà cô ta không đặt ngươi vào mắt, tuy việc lần này do ngươi làm chủ, nhưng bản ba cô ngươi làm việc chưa tới phiên ngươi nhiều lời.

Nữ tử Mị Xà xinh đẹp, bất mãn hừ một tiếng. Nhưng bất mãn thìbất mãn, trong miệng của nàng thò ra hai cây răng nanh như độc xà, nuốt Yêu Anh của đầu bọ cạp khổng lồ bị giày vò hấp hối vào bụng, trên gương mặt xinh đẹp, lộ ra biểu lộ thỏa mãn, còn ợ một cái:

- Thoạt nhìn đầu bọ cạp khổng lồ này không ngon, nhưng hương vị Yêu Anh lại không tệ.

Tuy nàng có hơi bực tức, nhưng vẫn còn nghe lời, cũng không có so đo với nàng ta. Bất luận nơi nào trên thế giới này, đều lấy thực lực vi tôn.

Tuy hắn tự nhận thực lực mạnh hơn hai đồng bạn, nhưng cũng chỉ mạnh hơn nửa phần mà thôi. Chênh lệch không xa, cho nên không thể áp chế hai người, đối với chuyện đồng bạn kiệt ngao bất tuần, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Âm thanh Huyết Đồng Tửlạnh nhat, nói:

- Chúng ta tiếp tục đi thôi, tuy u ám hư không này ít ai lui tới, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cần sớm tìm được di tích của Minh Vương, lấy được vật kia. Nếu không, trì hoãn kếhoạch của chủ thượng, ba người chúng ta không ai gánh vác nổi đâu.

Dứt lời, thân hình của hắn nhoáng lên, không thấy hắn làm động tác như thế nào, cũng phá vỡ hư không, quỷ dị xuất hiện bên ngoài vài dặm, không gian giống như không chút sứt mẻ, có thểthấy được khả năng khống chế không gian pháp tắc của hắn đã đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.

- Hừ, thằng lùn chết tiệt này, đồ chết tiệt biến thái, suốt ngày chủ thượng với chủ thượng dọa chúng ta, sớm muộn gì cũng phải cho hắn ăn đau khổ.

Tuy Mị Xà có oán niệm rất mạnh với Huyết Đồng Tử, lại lải nhải một câu, lúc này thân hình hóa thành yêu khí, nhanh chóng đi vềphía trước.

Ngược lại tên đại hán mặt sẹo tên là Đạt Tạp kia, là người không nói lời nào, trực tiếp dùng phương thức trực lai trực vãng, theo sát phía sau hai người, hắn lúc này, khí lãng cuồn cuộn, chấn đắc không gian có chút run rẩy. Vừa rồi ba người hiển lộ khí thế, làm cho những yêu thú ven đường cảm nhận được, nhao nhao trốn tránh, làm gì dám đi ra tiếp nhận rủi ro chứ?

Lại nói Lôi Động lúc này, hắn tiến vào trạng thái kỳ lạ. Những năm gần đây, thực tế hắn chỉ tiến vào trạng thái nửa hôn mê, tuy nói ý thức mông lung, nhưng cũng có, lờ mờ cảm ứng được tin tức từ ngoại giới. Tỷ như Tà Phượng không lời khỏi hắn, chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, không hề đứt đoạn rót hỗn độn linh khícho hắn, chữa thương giúp hắn. Những chuyện này hắn ghi nhớ trong nội tâm.

Nhưng mà, chuyện này giống như giấc mộng vậy, mặc cho Lôi động cố gắng như thế nào, bản thân mình không cách nào tỉnh táo lại. Lại nói đời này, đây là lần đầu tiên hắn gặp trạng thái lạnhư thế. Nhưng sau khi tiệp cận màn hào quang kia, Lôi Động lại có một ít cảm giác khác lạ, chỉ cảm thấy trong màn hào quang kia, giống như có thứ gì đó kêu gọi hắn, mà Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp (ghép hai tên của nó lại với nhau), lúc này run lên nhè nhẹ, chắc chắn có thứ đặc thù gì đó liên quan tới nó.

Nhìn hoàn cảnh đặc thù chung quanh, Lôi Động không phải mới gặp lần đầu tiên. Thời điểm trước kia Hỗn Độn Phệ Hồn Tháp gặp được đồ vật liên quan tới mình, luôn sinh ra phản ứng kỳ lạ. Mà phản ứng lần này, dường như kịch liệt chưa từng có. Cho đến khi Tà Phượng công kích trận pháp, cưỡng ép phá tan màn năng lượng bảo vệ, sau khi tiến vào, cảm giác kỳ lạ này, cảm ứng của Hỗn Độn Phệ Hồn Tháo cũng rõ ràng hơn, run rẩy điên cuồng vàkịch liệt.

Lôi Động cũng cảm nhận Nguyên Anh của mình chấn động mạnh mẽ, kể từ đó, chuyện kỳ diệu từ từ phát sinh, Lôi Động mơ hồ cảm nhận được, ý thức của mình từ từ rõ ràng hơn giống như có đồ vật gì đó, không ngừng hô hoán hắn.

Cũng trong lúc này, hai cổ khí tức uy áp khổng lồ tự nhiên sinh ra, phiến kiến trúc to lớn kia, giống như có đồ vật tỉnh lại. TàPhượng ngoài sợ hãi thán phục ra, trước tiên cũng phát hiện nguy hiểm này, biến sắc, vừa định lui về phía sau, nhưng đột nhiên quay đầu lại, lỗ thủng cưỡng ép phá vỡ đã khép lại một nửa, tàu cao tốc loại nhỏ khó có khả năng đi ra ngoài.

Tuy nói thâ hình nhỏ nhắn của Tà Phượng có thể nhanh chóng bay ra ngoài để thoát chết, cho dù nàng có thực lực, một mình đối kháng tránh né Cực Âm Thiên Lôi trong thời gian ngắn, có lẽ vấn đề không lớn, nhiều lắm chỉ bị tổn thương mà thôi. Nhưng mà, vừa định bỏ chạy, bỗng nhiên nghĩ tới Lôi Động trên tàu cao tốc, đành phải cắn hàm răng, hung hăng dậm chân một cái, nhanh chóng vọt vào phòng, ôm lấy Lôi Động.

Vừa định mang theo Lôi Động chạy ra bên ngoài, vòng bảo hộ năng lượng bên ngoài, giống như có cái gì đó kích thích trận pháp, cho nên tốc độ khôi phục của hào quang nhanh chóng hơn, với uy năng của Tà Phượng, cũng không cách nào mang theo Lôi Động mà thoát được. Một bước, chỉ muộn một bước, TàPhượng cùng Lôi Động, song song bị nhốt trong vòng bảo hộ. Không, còn có một Hóa Thần cấp U Minh Huyền Xà.

Trước quảng trường chính khổng lồ của cung điện, tổng cộng có hai mươi bốn pho tượng đứng nghiêm trang, mỗi một pho tượng, đều cao vài chục trượng, một thân áo giáp trên người, thần thái khác nhau mà trông rất sống động. Hai pho tượng đứng trước, thình lình phát ra tiêng nổ mạnh, nhất là các đốt ngón tay, từ từ hoạt động.

Bỗng nhiên lúc này, hai tên cự nhân kia, pho tượng khổng lồ cao vài chục thước, đột nhiên đôi mắt lớn bắn ra tinh quang làm cho người ta khiếp sợ. Không biết chúng ngủ say bao lâu, nhưng trong nháy mắt đã phục sinh sống lại.

Thùng thùng ~

Chân lớn của hai pho tượng khổng lồ đạp một cái, giống như hai ngọn núi nhỏ, bay lên không trung, xé rách không khí, vô cùng chuẩn xác bay về hướng của Tà Phượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dùng thần niệm cường đại của Tà Phượng, làm sao không cảm ứng được dị thường chứ, lúc này dẫn đầu tế mười hai Hắc Phượng Kỳ, chậm rãi lưu chuyển xung quanh nàng, cùng lúc đó hét to một tiếng:

- Huyền Xà, hóa thành bản thể, chuẩn bị tác chiến.

Đầu U Minh Minh Huyền Xà kia, cũng là sinh vật sống trong u ám hư không này lâu năm, từ trước đến nay đã có thói quen dùng bản thể chiến đấu, hóa thành nhân hình, chỉ sợ sức chiến đấu giảm xuống rất nhiều. Sau khi nghe Tà Phượng quát lên. Tuy nói không biết hai pho tượng vừa thức tỉnh là thứ gì, nhưng TàPhượng có thể cảm ứng được, hai thứ vừa thức tỉnh, vô cùng cường đại.

Trên thực tế cũng đúng là như thế, tồn tại cường đại có thể bố trí thủ bút như thế, làm sao có thể phóng một ít yêu thú rác rưởi thủ hộ cung điện lớn như thế chứ?

Oanh ~ oanh.

Phía chân trời giống như bị xé rách, hai bóng đen cực lớn nhanh chóng bay lên không trung, thân hình cực kỳ biến thái dừng lại giữa không trung, thân hình cực lớn, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào Tà Phượng cùng Huyền Xà xâm lấn. Tên đầu tiên mở miệng nói, giọng ồm ồm:

- Người xâm nhập, dám can đảm phá hư trận pháp, xâm nhập Minh Vương Điện, còn không mau thúc thủ chịu trói, thỉnh tội với Minh Vương.

- Cái gì? Minh Vương?

Tà Phượng quá sợ hãi, trên mặt lộ ra nét vui mừng và sợ hãi. Không ngờ nơi đây chính là cung điện của Minh Vương trong truyền thuyết, đương nhiên là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, mà hai tên thủ vệ nguy hiểm này, đương nhiên không dễ chọc, bộ dáng vô cùng nguy hiểm. Nhưng mà, nguy cơ thì nguy cơ, nhưng nguy hiểm và kỳ ngộ luôn song hành cùng nhau.

Minh Vương là ai? Ở trong Cửu Châu lục vực này, có thể nói là đại năng nổi tiếng trong lịch sử, đã từng là người thống trị Minh Vực, thực lực cường đại đến mức tận cùng, nghe nói là tồn tại có thể đánh đồng với chí cường giả của Tiên Ma nhị tộc. Muốn nói Lôi Động và Minh Vương, tuy niên đại cách nhau rất xa, nhưng cũng hơi có chút liên quan.

Bình luận





Chi tiết truyện