chương 828/ 1216


Trong lòng Lôi Động cực kỳ muốn rời khỏi nơi này. Trong đầu lại nhớ tới buổi tối ngày hôm đó. Chính mình phải dùng cả tính mạng ra đánh cược, liều mạng mới có thể mang được Tẩy Tâm Quả trở về. Nhưng thần sắc của hắn vẫn cực kỳ cung kinh như lúc trước, nhưng mà cũng không biết nói cái gì, chỉ chờ mong lão quỷ này cho hắn rời đi.

Ai ngờ tên lão quỷ họ Tiêu này bắt đầu nổi lòng tham không đáy.

- Tiểu tử, vừa rồi nghe nói ngươi chính là á quân của trận thi đấu khôi lỗi lần này? Thực lực chân thật còn nằm trên cả Lý nha đầu bài danh đầu bảng kia? Ta thấy không bằng như vậy, trưởng lão ta cảm thấy chúng ta vô cùng ăn ý, dù sao thì sau khi ngươi chính thức gia nhập tông phái thì cũng cần bái sư, không bằng liền bái trưởng lão ta làm sư phụ, ngươi thấy thế nào?

Lôi Động cũng đã sớm biết Vạn Khôi Môn này và Âm Sát Tông bất đồng. Bởi vì tu sĩ nguyên anh kỳ tương đối hiều, mà mỗi mười năm mới có một ít đệ tử trung tâm gia nhập, vì vậy nhiều ít đều sẽ bái làm môn hạ của các trưởng lão nguyên anh kỳ.

Nhưng mà tuyệt đại đa số đều là đệ tử gia tộc, bởi vì người ở bên trong nên thường sẽ bái làm môn hạ trưởng bối đồng tộc, đểcho quyền lực của gia tộc càng ngày càng lớn. Rất nhiều gia tộc ngẫu nhiên sẽ có một vị trưởng lão cấp nguyên anh, nhưng mà trong gia tộc lại không có người kế tục, kết quả là sẽ chậm rãi suy sụp đi xuống.

Nhưng mà nếu là một ít đệ tử trung tâm không có chỗ dựa nào, thường thường sẽ được một ít các vị trưởng lão nguyên anh mời,đưa vào một bộ phận thế lực dưới trướng. Đương nhiên đây cũng là một chuyện tình đôi bên cùng có lợi. Một bên nguyện đánh, một bên nguyện chịu đựng.

Mà thực lực của Lôi Động rất mạnh, tuy rằng chưa vượt qua cuộc khảo thí cuối cùng, vẫn chưa chính thức là đệ tử trung tâm, nhưng mà cũng đã khiến cho rất nhiều trưởng lão cấp nguyên anh để ý tới. Hiện giờ lão quái họ Tiêu này cũng nhảy ra nhúng một tay vào, thực khiến cho Lôi Động có chút không biết nói gì.

Nhưng mà hắn lại không thể đắc tội được, đành phải truyền âm nói.

- Đa tạ tiền bối ưu ái, vãn bối chưa chính thức trở thành đệ tử, nếu lần này có thể vượt qua kỳ sát hạch đệ tử trung tâm. Vãn bối sẽ nghĩ đến tiền bối trước tiên, bái nhập làm môn hạ của tiền bối.

Dù sao là lừa dối hay không thì Lôi Động cũng không cần để ý. Dến lúc đó chỉ cần khôi lỗi thuật cấp hóa thần đến tay thì hắn sẽ lập tức biến mất.

Tiêu trưởng lão này làm sao dự đoán được suy nghĩ của hắn, thấy Lôi Động đáp ứng như vậy thì cảm thấy rất vui vẻ. Có thểthu được một tên đệ tử có thực lực mạnh mẽ như vậy thì cũng có thể coi như một loại tiền vốn. Lập tức hắn liền đưa cho Lôi động một cái ngọc giản tâm đắc, gặn hắn phải nghiên cứu thật tốt, tranh thủ thu được quán quân lúc sát hạch.

Thật vất vả mới thoát được Tiêu trưởng lão này, Lôi Động trở vềphòng của mình ngồi chờ đến buổi tối. Vừa định lại đột nhập vào tàng kinh các thì từ ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân hơi có vẻ hỗn độn mà trầm trọng. Người này hơi thở không đều, lúc nhanh lúc chậm, hiển nhiên là nỗi lòng cực không yên.

Lấy độ mẫn tuệ của thần niệm Lôi Động, đương nhiên là liền dễdàng phát hiện ra người đang đi tới chính là Lý Sở Sở đã nén giận mà đi lúc trước. Lập tức hắn không khỏi khẽ cau mày, không biết bây giờ nàng đến là có chuyện gì? Nhưng mà việc này cũng coi như có chút vận khí, nếu như nàng đến chậm một chút nữa, phát hiện ra bản thân Lôi Động không có ở bên trong, không biết là còn gây ra tai họa gì.

Phảng phất như là do dự gì đó, Lý Sở Sở bồi hồi ở bên ngoài cửa phòng Lôi Động một hồi lâu, sau đó liền phảng phất như là quyết tâm đi đặt lẽ đính hôn vậy, mở miệng truyền âm vào bên trong phòng, nói.

- Công Tôn huynh có rảnh hay không? Sở Sở có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Lôi Động thầm thở dài một tiếng trong lòng. Chữ tình này chính là một chuyện khiến người ta khó xử. Thứ nhất là Lôi Động sợ chuyện này sẽ mang đến phiền toái ngoài ý muốn cho kế hoạch của mình.

Thứ hai là cũng vì không muốn làm ảnh hưởng đến nàng. Nói như thế nào Lý Sở Sở này cũng tính là một cô gái không tệ, rất có tiền đồ. Tuy rằng từ trước đến nay Lôi Động làm việc có chút tâm ngoan thủ lạt. Nhưng mà nhiều khi cũng là hạng người cực kỳ chú ý đến nguyên tắc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Sở Sở tiểu thư, đêm tĩnh không người, tại hạ đã nhập định nghiền ngẫm trong lòng, sợ là không tiện chiêu đãi. Không biết Sở tiểu thư có việc gì, có thể truyền âm bẩm báo hay không?

Lời ấy của Lôi Động cũng trực tiếp nắm thời cơ cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm. nhiều khi nên ngừng thì phải ngừng, nếu mà cứlề mề thì rất dễ để người ta hiểu lầm chính mình.

- Công Tôn Động.

Lời nói của Lôi Động giống như đâm thẳng vào tim Lý Sở Sở. Tuy nói ở bên ngoài nàng chính là chi nữ chiêu hiền đãi sĩ, thoạt nhìn thật bình dị và gần gũi. Nhưng mà trong lòng thì cũng kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác. Nói thật nàng đích xác là có hảo cảm không nhỏ đối với Lôi Động, nhưng mà chỉ mới giới hạn ở hảo cảm mà thôi. Lôi Động từ chối khéo, lãnh đạm ngược lại càng kích thích một ít tâm lý háo thẳng tranh cường của nàng. Bởi vìtừ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ thua cuộc, cũng chưa từng thất bại.

Lý Sở sở cắn răng, thân hình chợt lóe, trực tiếp xâm nhập vào bên trong phòng của Lôi Động, ở trong mắt của nàng đã tràn ngập các loại cảm giác không cam lòng, bi phẫn, thậm chí là thẹn quá hóa giận, trực tiếp chất vấn.

- Công Tôn Động, ngươi không khỏi quá mức coi thường Lý Sở Sở ta. Quả thật Công Tông Động ngươi đích thật là hạng người cái gì thiên tư tuyệt diễm, tìa tình xuất chúng. Rốt cục là Lý Sở sở ta có chỗ nào đắc tội ngươi, làm sao lại ba lần bảy lượt làm nhục ta.

Lôi Động trầm mặc một trận, thật lâu sau đó mới thở dài nói.

- Sở Sở tiểu thư, tại hạ chưa bao giờ có nửa điểm xem nhẹ cô. Hoàn toàn tương phẩn, tại hạ thủy chung cho rằng Sở Sở tiểu thư là một nữ tử cực kỳ tài giỏi, dung mạo tài tình, trên trời dưới đất hiếm thấy. Cách đối nhân xử thế như vậy thật khiến cho người ta nể phục, nếu mà có thể có được thê tử như tiểu thư, thì quả thực là Bỉ Dực Song Phi, là vinh quang và may mắn của bất kỳ một nam nhân nào.

Lôi Động nói đến đây thì sắc mặt lãnh diễm của Lý Sở Sở dần dần chậm lại, phảng phất như là nghĩ tới chuyện gì đó, hai gò mábất chợt trở nên đỏ ửng, hờn dỗi nổi giận nói.

- Ai, ai thèm gả cho ngươi?

- Chẳng qua, tại hạ còn có một phen ẩn tình khác, không dám cóbất kỳ ý trì hoãn nào đối với Sở Sở tiểu thư.

Lôi Động hít một hơi thật sâu, thở dài nói.

- Xin Sở Sở tiểu thư hãy thứ lỗi, tất cả những chuyện này đều là do tại hạ sai lầm.

- Ngươi….

Lý Sở Sở lại tức giận một trận, nhưng cũng chợt cười lạnh nói.

- Công Tôn Động thì ra là ta đã nhìn nhầm ngươi rồi. Vốn ta cho là ngươi cũng là hạng người tiêu sái, ai ngờ ngươi cũng là hạng người cổ hủ như vậy. Từng trải qua một hồi suy sụp, chẳng lẽ ngươi lại thật sự cứ chìm đắm ở trong đó sao? Ta biết ngươi đãcó một thê tử cực kỳ yêu thương, nhưng mà chuyện này đã là quá khứ. Lấy tư cách là ban tri kỷ ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, tuy rằng cái đả kích kia đối với ngươi mà nói đích thật làrất khó thừa nhận, nhưng mà ngươi cũng không nên như thế.

Những lời này thiếu chút nữa khiến cho Lôi Động phun ra một ngụm máu tươi, chuyện quá khứ gì vậy? Cái đả kích gì khiến cho mình rất khó thừa nhận? Ách, đến tột cùng là Công Tôn Lão Nhi kia đã bố trí chuyện cũ của mình như thế nào? Hắn có nói qua, hết thảy mọi việc hắn đều đã giải quyết xong, Lôi Động cũng quên không hỏi mấy cái thứ kia. Ách, tử lão đầu kia đã làm gìvậy? Có phải là đã đắp nặn mình trở thành một nhân vật bi tình?

Trên thực tế cho dù là dự đoạn của Lôi Động hoàn toàn chính xác thì cũng đúng đến bảy tám phần. Lúc trước Công Tôn Lão Nhi vì có thể khiến cho Lôi Động thành công, hơn nữa phần nhiều cũng vì tánh mạng bản thân và toàn gia tộc Công Tôn. Màhắn đã dựa vào lịch duyệt cuộc sống nhiều năm, vắt óc tạo ra một cái quá khứ vô cùng thê thảm cho Lôi Động, khiến cho người ta rất dễ đồng cảm.

Có lẽ loại quá khứ bi thảm này cũng không thể lay động được những người có ý chí kiên định. Nhưng mà trên thế giới này cũng không có thiếu những hạng người nhân từ nương tay. Câu chuyện xưa này nhiều ít cũng có tác dụng của nó, ít nhất cũng có thể làm cho người ta thoáng sinh ra chút đồng cảm. Thậm chícòn có thể hấp dẫn một ít sự chú ý của người phụ trách thu thập tin tức tình báo điều tra. Như vậy là đã đủ rồi.

Có lẽ, phần dụng tâm này của Công Tông Lão Nhi đã phát huy được tác dụng của nó. Đích xác, cái qua khứ này trải qua các loại thế lực đích xác đã hấp dẫn không ít hỏa lực nghi ngờ và chú ý. Nhưng ít ra cũng tạo thành hiệu quả mặt trái cho Lôi Động. Những người có lòng đồng cảm đều chú ý đến hắn, khiến hắn gặp phải phiền toái không nhỏ.

Lôi Động trầm mặc một trận, không nói gì, nhíu mày suy nghĩ. Rơi vào trong mắt của Lý Sở Sở, phảng phất như là chọc đúng vào lòng đồng cảm của nàng, khiến nàng nhớ lại một ít chuyện bi thảm khổ sở mà hắn đã trải qua. Trái tim của Lý Sở Sở không khỏi lại trở nên mềm nhũn, thanh âm cũng trở nên dịu xuống.

- Công Tôn Động, thự sự là không phải ta cố ý muốn vạch trần vết thương của ngươi, khiến cho ngươi đau đớn. Chẳng qua nhân sinh của ngươi vẫn còn rất dài, nếu mà luôn để ưu thương ở trong lòng, sợ là sẽ trở thành tâm ma trong việc tu luyện sau này.

Lôi Động lắc đầu thở dài một chút, cười khổ nói.

- Sở tiểu thư, tại hạ hoàn toàn không có tâm ma.

- Bậy bạ.

Dường như Lý Sở Sở cực kỳ tự tin vào quan sát của mình, cười lạnh nói.

- Nếu không có tâm ma thì vì sao ở sâu trong mắt của ngươi lại thường xuyên lộ ra chút gì đó ưu thương, vẻ mặt lo âu? Tuy rằng ngươi luôn kiệt lực che giấu, luôn cố gắng làm ra bộ dáng bình tĩnh. Nhưng mà ta có thể khẳng định, nhất định là ngươi vẫn chưa quên, chưa hoàn toàn quên được cái quá khứ đau buồn kia.

- Đủ rồi.

Ánh mắt của Lôi Động chợt thu liễm, giống như là đã tràn ngập tức giận.

- Sở Sở tiểu thư, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, xin cô hãy nhanh chóng rời khỏi.

- Được, ta đây sẽ rời đi, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ngoài dự liệu của Lôi Động chính là Lý Sở Sở ngược lại không có giận mà cực kỳ nhu thuận trực tiếp rời đi. Chuyện này khiến cho Lôi Động lại kinh ngạc một trận. Thầm nghĩ tư tư của phụ nữđúng thật là khó dò. Đương nhiên trong lòng cũng đồng thời oán hận Công Tôn Lão Nhi không thôi. Lão gia hỏa bất tử kia đến tột cùng là đã bố trí cho mình cái dạng quá khứ như thế nào? Làm sao lại để cho Lý Sở Sở này hiểu lầm sâu như vậy?

Nhưng mà cuối cùng Lôi Động cũng đuổi được Lý Sở Sở đi. Sau khi lại tĩnh tọa nửa canh giờ, hắn liền bắt đầu hành động tiến vềphía tàng kinh các. Hóa thân thành một làn hắc vụ, một đường quen thuộc tiến tới. Sau khi tiến vào trong tàng kinh các, Lôi động liền thông qua khí linh để cảm thụ vị Tiêu trưởng lão muốn thu mình làm đệ tử đang trấn thủ ở trong mật thất.

Tâm tình hôm nay so với ngày hôm qua tiến đến thật là có bất đồng lớn. Dù sao thì hôm qua cũng đã sử dụng một thứ đồ chơi nhỏ, xảo diệu ghi chép lại một ít thần niệm dao động của Tiêu trưởng lão. Dựa theo lời nói của khí linh Cạnh Kỹ Tràng, vật ấy tất nhiên có thể mở ra Thần Hồn Tỏa.

Đương nhiên tạm thời Lôi Động không có ngốc đến mức trực tiếp đi mở ra Thần Hồn Tỏa. Vị Tiêu trưởng lão kia chính là tu sĩnguyên anh kỳ. Chỉ cần Lôi Động dám mở cửa, dù là thanh âm cực nhỏ đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể gạt được hắn. Lúc này Lôi Động hóa thân thành một cơn gió nhẹ, từng bước một tiếp cận mật thất của Tiêu trưởng lão. Hôm nay Lôi Động tiến đến đã sớm có chuẩn bị.

Trước tiên hắn dùng Súc Cốt Thuật biến thân hình của mình thành một tên béo mập. Cùng lúc đó lại yên lặng không một tiếng động triệu hồi ra Quỷ Thứ. Quỷ Thứ trực tiếp xuất hiện dưới trạng thái ẩn thẩn. Mà thực lực của nó vốn đã là quỷ vương đỉnh phong, tương đương với tu sĩ nguyên anh kỳ đỉnh phong của nhân loại.

Thông qua thần niệm dao động, hắn liền truyền một ít mệnh lệnh cho Quỷ Thứ, một chủ một tớ trước sau ẩn nấp tiến vào bên trong mật thất. Sau khi hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Lôi Động liền bắn ra một lồng chỉ phong. Một tiếng động trầm thấp vang lên. Vị Tiêu trưởng lão đang ở trong trạng thái thiền định kia, nhất thời liền mạnh mẽ đứng dậy, theo bản năng chạy ra khỏi mật thất, giận dữ hét lên một tiếng.

- Người nào?

- Ta nói, không gian ngưng kết.

Lôi Động nhanh chóng thi triển Chân Ngôn Thuật.

Không đợi Tiêu trưởng lão kia kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy không gian quanh thân chợt mạnh mẽ ngưng đọng lại. Trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm, khủng bố, địch nhân thực qua khủng bố, cường đại vượt xa hăn. Nhưng mà không gian bị ngưng kết lại, hắn có muốn kêu cũng không ra tiếng. Cơ hồ là cùng lúc đó, Quỷ Thứ liền như một con cá du động xuyên qua không gian tiến đến. Đưa một thanh chủy thủy bén nhọn kề ở sau gáy Tiêu trưởng lão, dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp uy hiếp nói.

- Tiêu trưởng lão, nếu như ngươi còn chưa chán sống vậy thì xin chớ có lên tiếng.

Gần như cùng lúc đó Ma Đế Chân Ngôn Thuật của Lôi Động cũng đã mất đi hiệu quả, không gian bị ngưng kết xung quanh cũng đã trở lại trạng thái bình thường. Nhưng mà Tiêu trưởng lão kia quả nhiên là đúng như dự liệu của Lôi Động, không có bất kỳ dịđộng gì. Chỉ dùng thanh âm vô cùng nhẹ nói.

- Hai vị đạo hữu, không biết là hai vị quang lâm tàng kinh các của Vạn Khôi Môn ta có chuyện gì? Nếu là chuyện tình Tiêu mỗ có thể làm được thì ta sẽ thỏa mãn hai vị.

Bình luận





Chi tiết truyện