chương 749/ 1216


- Khôi Thổ huynh đệ hạ thủ lưu tình, người kia là huynh đệ tốt nhất của Nham Thạch ta.

Thân thể cao to rất quen thuộc với Lôi Động của Nham Thạch đạp đất, rung động ù ù xuất hiện.

Chỉ có điều khí thế bên ngoài của Nham Thạch mặc dù mạnh, nhưng vẫn kém hơn so với Khôi Thổ một hai phần. Hắn vừa xuất hiện khiến cho Lôi Động và Khôi Thổ kia đều dừng tay lại. Chỉkhác nhau ở chỗ, Lôi Động lúc này vô cùng bình tĩnh, còn tên Khôi Thổ kia tựa hồ đối với Lôi Động rất có địch ý, đôi mắt lớn trợn trừng nhìn Lôi Động, không chút nào che giấu vẻ khinh bỉ và địch ý nồng đậm phát ra ngoài.

Thời gian bảy tám hơi thở sau, Nguyên Anh sơ kỳ Nham Thạch đã xuất hiện tới chỗ hai người. So với thời gian trước đây Lôi động gặp hắn thì vóc người của hắn đã cao thêm mấy trượng, thân thể cũng đã to thêm một vòng lớn, thể trọng sợ rằng chí ít cũng phải nặng thêm gấp đôi.

- Đa tạ Khôi Thổ huynh đã hạ thủ lưu tình.

Nham Thạch thoáng nhìn về phía Lôi Động đang bình yên vô sự, sau đó lập tức hành lễ tạ ơn Khôi Thổ. Từ khi ly biệt Lôi Động, Nham Thạch cũng thu được một vài tin tức về Lôi Động, nhưng trong những tin tức đó cũng không có việc Lôi Động đã tấn cấp Nguyên Anh kỳ nên hắn cũng không biết.

Mà chuyện tình Lôi Động tấn cấp Nguyên Anh kỳ cũng chỉ làchuyện gần đây, nhất là trước đây khi Nham Thạch làm quen với Lôi Động thì tuy rằng Lôi Động có thái độ làm người hào sảng, thực lực lợi hại, nhưng cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong mà thôi. Hắn cũng không thể tin được một người lại có tốc độ tấn cấp nhanh đến như vậy, trong một thời gian ngắn lại có thểtu luyện trở thành cường giả Nguyên Anh kỳ.

Trong sự nhận thức của Nham Thạch thì chắc chắn là thực lực của Lôi Động kém rất xa Khôi Thổ, vì vậy hắn cảm thấy rất lo lắng, hãi hùng, tưởng như trái tim cũng đã nhảy ra bên ngoài rồi.

- Hừ... Nham Thạch, ngươi cũng có tiền đồ thật tốt đấy. Cư nhiên lại nhận thức một tên tu sĩ nhân loại trở thành huynh đệtốt nhất của mình.

Vóc người của Khôi Thổ chí ít phải lùn hơn so với Nham Thạch bảy tám trượng, nhưng thể trọng của hắn thì lại nặng hơn Nham Thạch rất nhiều. Lúc này Khôi Thổ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Lôi Động không kiêng nể một chút nào.

Nham Thạch cũng không tiếp lời Khôi Thổ ngay, mà quay sang nhìn Lôi Động phất phất tay một cái, sau đó hai đầu lông mày mới nhíu lại nói:

- Huynh đệ của ta, vì sao ngươi tới đây mà không phái người báo trước cho ta một tiếng? Ta cũng có thể phái tộc nhân trực tiếp đi tới biên giới sơn mạch đón tiếp, an bài cho ngươi tốt một chút. Một đường đi tới nơi này không an toàn chút nào.

Lôi Động nở nụ cười, tuy rằng thực lực cá nhân của Nham Thạch hay là thế lực thủ hạ của hắn đều tăng mạnh, nhưng hắn vẫn coi Lôi Động là huynh đệ tốt nhất của mình, phong cách đối xửkhông thay đổi chút nào. Điều này làm cho tâm trạng Lôi Động cũng trở nên ấm áp.

Tuy nói rằng trước đây Lôi Động tiếp cận Nham Thạch vốn là đểgiành lấy một chút hiệu quả và lợi ích trong khi đang làm việc. Nhưng trong quá trình ở chung và tiếp xúc với Nham Thạch, Lôi động không khỏi bị sự chân chất và nghĩa khí của hắn làm cho cảm động, cũng dần dần coi hắn thực sự trở thành huynh đệ của bản thân mình. Lôi Động hạ thân thể xuống, bay tới bên cạnh Nham Thạch, chắp tay cười nói:

- Đa tạ huynh trưởng đã quan tâm. Chỉ có điều thực lực của tiểu đệ gần đây đã có nhiều tiến bộ, trong đại hoang mạc này sợ rằng sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn.

- Thực sự là càn rỡ.

Khôi Thổ không thể nghe nổi nữa, hắn trực tiếp xen mồm vào hừ lạnh nói:

- Trong đại hoang mạc tàng long ngọa hổ, yêu thú cường đại tồn tại hằng sa số. Nhân loại như ngươi thì chỉ có thủ đoạn khi dễđám con của ta, sợ rằng ngươi chính là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ phải không? Ngươi có tư cách gì mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói rằng trong nơi này sẽ không gặp phải nguy hiểm gì? Thực sựlà vô tri.

- Cái gì? Huynh đệ ngươi cư nhiên đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ rồi sao?

Nham Thạch dường như trực tiếp bỏ qua Khôi Thổ bên cạnh, chỉnhớ tới câu nói Lôi Động đã là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, vừa mừng vừa sợ trừng mắt nhìn Lôi Động nói:

- Điều này làm sao có thể được? Lần trước gặp mặt thì ngươi mới có tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, đến bây giờ mới được bao lâu a?

Điều này đối với Nham Thạch mà nói thì đó đúng là một tin tức cực kỳ tốt. Thứ nhất không ai không hy vọng huynh đệ sinh tửcủa mình có thực lực cường hãn cả, càng mạnh thì lại càng tốt. Thứ hai là theo sự khuếch trương của bộ lạc càng ngày càng lớn, một ít lão tộc nhân thì còn nhớ tới rất nhiều chỗ tốt của Lôi động, nhớ đến Lôi Động thật tốt, sẽ cố gắng chống đỡ cho tộc trưởng giao hảo với Lôi Động. Sau đó có một số thành viên mới gia nhập, luôn luôn là người kiệt ngạo bất tuân, nghe nói thực lực của bản thân Lôi Động rất thấp, cho nên đã sản sinh ra một chút lời nói xấu thượng vàng hạ cám. Nếu như huynh đệ của bản thân mình đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ rồi thì đại bộ phận lời nói bóng gió sẽ lập tức biến mất. Pháp tắc thực lực vi tôn trên thếgiới này, bất kỳ chỗ nào cũng đều rất thông dụng.

Không chỉ có Nham Thạch lúc này đang khiếp sợ, ngay cả hai tên thổ cự nhân Kim Đan kỳ vừa bị Lôi Động giáo huấn vừa rồi cũng lộ ra thần sắc kính nể trong mắt. Tuy rằng vừa rồi Lôi Động giáo huấn bọn họ giống như chó vậy, vô cùng chật vật, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thể hiện ra khí tức cường đại của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vì vậy hai tên thổ cự nhân này sợ thì có sợ, nhưng mà không có chút ý niệm tôn kính nào trong đầu. Hiện nay hai người nghe thấy tu sĩ nhân loại này lại có tu vi Nguyên Anh kỳ, vì vậy tâm niệm kính nể tự nhiên xuất hiện trong lòng. Điều này cũng không quan hệ tới vấn đề chủng tộc, chỉ có điều pháp tắc cường giả vi tôn trên thế giới này đã quá mức thịnh hành, nó đã sớm ngấm vào trong lòng của mỗi một người, thậm chí ăn sâu vào trong xương cốt của tất cả các chủng tộc khác nhau trên thế giới này. Tôn kính cường giả, kính nể cường giả, cho dù là bộ tộc thổ cự nhân vẫn luôn kiệt ngạo, bất tuân thì cũng không ngoại lệ.

- Ha ha ha... Tiểu đệ chỉ là có vận khí không tồi, có chút kỳ ngộ nhỏ nên đã may mắn thành công thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ mà thôi.

Lôi Động nhẹ nhàng nhìn Nham Thạch nói, sau đó lại cười dài nói tiếp:

- Thành tựu của tiểu đệ không đáng nhắc tới chút nào, thật ra huynh trưởng thời gian qua mới uy phong đại chấn, không chỉđột phá gông cùm xiềng xích của thổ cự nhân, tấn chức lên tới Nguyên Anh sơ kỳ rồi, không những vậy còn mở rộng bộ lạc trở thành bộ lạc trung đẳng, thật là đáng chúc mừng.

Tâm tình Nham Thạch lúc này rất tốt, cười ngây ngô gãi gãi lên cái đầu to lớn của hắn, sau đó bắt chước nhân loại khiêm tốn nói:

- Những điều này đều nhờ vào công lao của huynh đệ ngươi, nếu như không có ngươi cung cấp cho ta số lượng lớn cực phẩm đan dược, lại phái thủ hạ hỗ trợ cho ngu huynh thì ngu huynh cũng không có thành tựu như thế này.

Thấy Nham Thạch có bộ dáng nho nhã, Lôi Động cũng nở một nụ cười. Hắn nhìn ra được Nham Thạch đã bỏ ra rất nhiều công phu để học tập văn hóa, tập tục và một chút lễ nghi, thói quen của nhân loại. Bằng không thì lấy sự thô bỉ bình thường của thổ cự nhân, Nham Thạch nhất quyết không thể biết cách xưng hô ngu huynh thế này, ngu huynh thế nọ được. Nhưng mà thật ra thì hắn vẫn khoe khoang ra nhiều hơn, sự khiêm tốn thì vẫn còn thiếu.

- Hừ... Lòng muông dạ thú.

Tên Khôi Thổ kia hiển nhiên cũng là một thổ cự nhân có chút học thức, hắn xen mồm vào nói:

- Nham Thạch huynh đệ, chúng ta là hậu duệ của cự nhân tộc vĩ đại thái cổ. Ngươi là tộc trưởng, khẳng định là đã nhận được một chút truyền thừa, có thể biết được tổ tiên cự nhân tộc chúng ta bị diệt vong như thế nào phải không? Hừ... Mặc kệ là tiên tộc cũng tốt, ma tộc cũng được, còn có yêu tộc nữa, tất cả đều thểhiện vẻ bên ngoài cung kính đối với tổ tiên chúng ta, nhưng trên thực tế thì lại đối xử với tổ tiên chúng ta như công cụ chiến tranh mà thôi. Ngươi cũng không thể bị loại người này lừa dối, người dịtộc không có ai là tốt lành gì cả.

- Khôi Thổ huynh đệ, ta và Lôi Động là huynh đệ tốt, không phải xấu xa như trong tưởng tưởng của ngươi đâu. Ngươi đã khinh thường nhân loại như vậy, nhưng không phải trong bộ lạc của ngươi cũng có một đám nhân loại sao?

Nham Thạch không phục, phản bác lại Khôi Thổ nói.

- Trong bộ lạc của ta quả thực là có nhân loại, nhưng mà ta dùng bọn họ để học tập tri thức nhân loại mà thôi, bọn họ cũng chỉ là nô lệ của chúng ta. Thổ cự nhân bộ tộc chúng ta sở hữu huyết mạch cao quý của cự nhân tộc thái cổ, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành chủ tể của cửu châu thế giới này một lần nữa.

Trong lời nói của Khôi Thổ không chỉ ẩn chứa sự khinh miệt đối với nhân loại, mà còn lóe ra một ít quang mang dã tâm của mình.

- Ta học tập tri thức của nhân loại chỉ là không muốn để thổ Cự Nhân bộ tộc chúng ta lại trở thành công cụ chiến tranh của các bộ tộc khác một lần nữa.

- Khôi Thổ, ngươi đã quá sai lầm rồi.

Nham Thạch chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta thừa nhận rằng rất nhiều người trong bộ tộc khác muốn lợi dụng thổ cự nhân chúng ta trở thành công cụ chiến tranh, nhưng ta tin tưởng Lôi Động huynh đệ không phải là người như vậy. Cho tới bây giờ chỉ có hắn mới là người giúp đỡ cho ta, giúp đỡ cho bộ lạc của ta. Hơn nữa Lôi Động huynh đệ lại là đại anh hùng, đại hào kiệt trong nhân loại, hắn sẽ không làm như vậy được. Lôi Động huynh đệ chưa bao giờ chiếm tiện nghi của thổ cự nhân chúng ta. Từ khi ta nhận thức được hắn thì chỉ trong mười, hai mươi năm ngắn ngủi, hắn đã từ tu sĩ Trúc Cơ kỳ thăng lên trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ rồi, tiền đồ của hắn vô cùng to lớn.

- Nham Thạch, đừng ngu ngốc nữa. Tên nhân loại này dựa vào cái gì mà tự nhiên lại giúp đỡ cho ngươi và bộ lạc của ngươi?

Khôi Thổ có chút không nhẫn nại mà trở nên phẫn nộ, liếc mắt nhìn Lôi Động nói:

- Ta khẳng định là hắn phải có mưu đồ gì đó. Ngươi xem hắn làtu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng lại thu liễm khí tức của bản thân mình trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ, ai biết được lúc ngươi nhìn hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ thì có phải là hắn đã thu liễm khí tức hay không? Nói không chừng hắn là lão quái vật Nguyên Anh kỳ không biết đã sống bao nhiêu lâu rồi. Nham Thạch, ta và ngươi liên thủ với nhau đi, lúc đó thì huynh đệ chúng ta cùng nhau thống nhất sở hữu thổ cự nhân bộ tộc, sau đó cùng nhau mở mang thiên địa, để cho thổ cự nhân bộ tộc chúng ta lại có thểmột lần nữa sinh tồn kiêu ngạo trên thế giới này. Đến lúc đó thì chúng ta không cần phải như hiện tại, luôn phải lang bạc kỳ hồ, sinh hoạt theo kiểu ăn bữa hôm lo bữa mai nữa.

Nghe được vài từ Nguyên Anh kỳ lão quái vật của Khôi Thổ, Lôi động không khỏi nở một nụ cười. Đích xác là có rất nhiều tu sĩnhân loại có thói quen xưng hô như vậy.

Nhưng nghe được những từ này từ một tên thổ cự nhân, nhất làmột thổ cự nhân Nguyên Anh kỳ lại nghe được ở nơi nào nói như thế, vì sao mà Lôi Động nghe lại không có chút buồn cười đây? Lôi Động cũng lười không muốn nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện dài dòng nữa, lúc này hắn đạm nhiên nói:

- Ngươi tên là Khôi Thổ sao? Ta nhìn ra được ngươi học thêm không ít thứ từ những nhân loại nô lệ đó. Thực ra thì đúng như lời Nham Thạch huynh đệ đã nói, trong nhân loại cũng có tốt cóxấu. Ta tương giao cùng với Nham Thạch huynh đệ chính làchuyện tình của bản thân chúng ta mà thôi. Chỉ có điều nếu như ngươi đã có ý tứ muốn nhúng tay vào thì ta cũng không ngại mànói rõ cho ngươi biết. Quả thật là ta tương giao cùng với Nham Thạch huynh đệ, tất nhiên cũng có ý tứ muốn lợi dụng thực lực của bộ tộc thổ cự nhân, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.

- Cái gì?

Khôi Thổ và Nham Thạch đồng thời ồm ồm kinh hô lên. Khôi Thổ thực sự không tin nổi Lôi Động cư nhiên lại nói rõ ràng ra như vậy. Mà Nham Thạch thì tựa hồ rất kinh ngạc, lại cảm thấy thất vọng, dường như lời nói vừa rồi của Lôi Động đả kích rất lớn đến tâm tình của hắn. Hiển nhiên là việc Lôi Động quan tâm đến hiệu quả và lợi ích đã làm bẩn đến tình huynh đệ hữu nghị thuần khiết của hai người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lôi Động yên lặng theo dõi biến hóa tâm tình của bọn họ, sau đó thần sắc bình tĩnh nhìn Nham Thạch đang có vẻ thất thần, chán nản rồi nói:

- Hai người các ngươi đều đã nghiên cứu văn minh và lịch sử của các chủng tộc khác, học được không ít văn hóa của nhân loại.Đương nhiên các ngươi biết rõ vì sao nhân loại lại quật khởi đứng vững trên phiến thổ địa này, trở thành chủ nhân của cửu châu thế giới. Nham Thạch, ta cũng biết ngươi rất thất vọng, tựa hồ như ngươi đang trách ta dụng tâm tiếp cận ngươi. Nhưng màNham Thạch ngươi vì sao lại không biết? Quan hệ giữa người với người, quan hệ giữa chủng tộc với chủng tộc, từ trước đến nay đều không có địch nhân nào là vĩnh hằng, cũng không có bằng hữu nào là vĩnh viễn. Nếu có chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nham Thạch, ta hỏi ngươi, nếu như một ngày nào đó hai người chúng ta nảy sinh xung đột lợi ích nghiêm trọng, ngươi sẽ xử lýnhư thế nào?

- Ngươi là huynh đệ của ta, nếu như ngươi cần bất kỳ một cái gì thì ta đều có thể cho ngươi được, cho dù bất cứ giá nào đi chăng nữa thì ta đều có thể làm cho ngươi, cho dù mất đi tính mệnh thìta cũng không tiếc.

Nham Thạch cực kỳ chú trọng nghĩa khí, lời nói của hắn chứa đầy sự chân thành, tựa hồ như không có một chút giả tạo nào.

- Đúng vậy, mất đi tính mạng thì ta tin ngươi có thể làm được.

Lôi Động nở một nụ cười nói:

- Thế nhưng còn tộc nhân của ngươi, chẳng lẽ tộc nhân của ngươi vì ngươi cho ta thứ gì đó mà không nảy sinh oán hận đối với ta hay sao?

- Bọn họ...

Thực ra thì Nham Thạch định nói rằng bọn họ không dám, nhưng lời đang nói ra một nửa thì hắn lại nuốt ngược vào bụng.

Bình luận





Chi tiết truyện