chương 654/ 1216


Âm Sát Ma Tôn nói rất có lí, Khang Châu địa vực nhỏ bé, ngay cảHóa Thần cường giả đều không có, địa vị tương đối yếu thế. Đối mặt sự xâm lược không chịu đoàn kết, vậy thuần túy chính là tựchịu diệt vong. Trên thực tế, trong lịch sử Khang Châu đối mặt với ngoại nhân không phải là lần đầu tiên. Giáp mặt với người từbên ngoài, tất cả các tông phái tại Khang chây đều đoàn kết chống lại. Nếu không, Khang Châu sớm đã bị diệt đã không biết bao nhiêu lần.

Âm Sát Ma Tôn nói ra điều này làm cho mọi người như được ăn một viên thuốc an thần, hẳn là mời vị kia ở Đông Hải chủ trì công đạo rồi, Dạ Xoa Vương tiền bối đối với Khang Châu rất quan tâm a, hơn nữa quan hệ với tất cả các tông ở Khang châu cũng không tệ.

Nếu có hắn xuất thủ, chắc chắn có thể chế trụ Thái Nhất Chân Nhân.

Kỳ thật nói đi cũng phải nói lại, nếu như Dạ Xoa Vương không nghe thấy không để ý mặc kệ do Thái Thượng Tông thôn phệtiêu hóa Khang Châu. Như vậy cuộc sống về sau của Dạ Xoa Tộc hắn tuyệt không tốt. Từ lâu dài đến xem, Dạ Xoa Vương cho dù là cho tộc nhân cân nhắc lần này tất nhiên cũng sẽ xuất thủ.

Đến tận đây, tất cả tông đại biểu cũng đều hơi chút an tâm chút. Không cần trực tiếp đối mặt Hóa Thần kì cường giả thì dưới tình huống nhất trí đối ngoại, thành lập liên minh cũng là chuyện đương nhiên. Kỳ thật tất cả đại biểu các tông đến đây xem cuộc chiến, nội bộ cũng đã minh xác tuyến đường lần này, chính là liên hợp nhất trí đối ngoại.

Một phần minh ước rất nhanh đã được kí kết, hiệp nghị liên hợp kháng địch một trăm năm. Trong vòng một trăm năm đó, tất cảtông các phái duy trì hiện trạng, ai cũng không được vọng động, nếu không sẽ là công địch của cả Khang Châu. Trong lúc, Hợp Hoan Tông thì ngược lại muốn áp bách chút Âm Sát Tông đem Lôi Động cùng Thích Phỉ Phỉ giao ra, lại bị Âm Sát Ma Tôn phủ định, nói không biết chuyện tình Thích Phỉ Phỉ. Các tông còn lại cũng ủng hộ Âm Sát Tông nên cho rằng chuyện này sau minh ước trăm năm hãy nói lại.

Dù sao vứt không phải là thể diện của bọn hắn mà là Hợp Hoan Tông, cần gì phải đi vào cơn mưa gió này, nhắm trúng lúc trúng Âm Sát Tông chó cùng rứt giậu? Tất cả tông các phái, đều làtương đối bao che khuyết điểm đấy. Đây cũng là một tông phái cỡ lớn sống yên phận, là điều sinh tồn căn bản. Nếu không, ngay cả người bên trong tông phái mình cũng bảo hộ không được, thời điểm mấu chốt muốn giao ra lại không làm lòng người bất an sao? Tông phái đó trụ lâu dài được sao?

Lôi Động thông qua Huyết Ma tham gia "Khải Hàng Mão Thủy Ấn " minh ước hội nghị cũng biết chuyện này, đồng thời sợ hãi thán phục thái độ Khang Châu đối ngoại đoàn kết nhất trí và âm thầm cảnh giác Hợp Hoan Tông. Tuy rằng Hợp Hoan Tông biểu hiện ra không dám xằng bậy, nhưng vụng trộm sai tay chân làm cũng làchuyện thường tình. Bất quá ít nhất, hiện tại Hợp Hoan Tông không dám đối phó Lôi Động hắn, cũng để cho Lôi Động đỡ một cái tâm bệnh.

Những cái cần lo thì Nguyên Anh kỳ tại các nơi của Khang Châu hoạt động, chờ hắn tới Nguyên Anh kỳ thì căn bản không cần e ngại Hợp Hoan Tông nữa.

Lôi Động lại mời ba người hội nghị một lần, suy nghĩ phải chăng muốn tiêu diệt Lăng Tiêu Thất Tử, nhưng lập tức bị Thiên Ma Huyết Ma liên thủ bác bỏ. Tông phái đều chú ý thể diện, lần này Thiên Ma đánh chết Phiền Khúc Thanh, tuy rằng không nể mặt có chút hung tàn, nhưng ít ra là ký kết giấy sinh tử. Cho dù Thái Thượng Tông động thủ, cũng không thể nói rõ trận chiến, khuynh sào xuất động. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Nhưng nếu như đem Lăng Tiêu Thất Tử toàn bộ lưu lại thì đó lại là một lí do tuyệt hảo để Thái Thượng Tông, thậm chí Thái Thượng Tông có thể nâng cao một tầm hô hào cả những tông phái của Đại Càn châu phiến động, phiền toái sẽ càng lớn hơn.

Loại kết quả này trực tiếp khiến Lôi Động có chút đáng tiếc. Bất quá hắn cũng không phải người không hề biết cái nhìn đại cục. Biết rõ bằng chính mình hiện tại căn bản không thể đối kháng với Thái Thượng Tông. Thời gian mới là thứ mà Lôi Động hiện giờthiếu thốn nhất. Lôi Động có tự tin, chỉ cần cho hắn trăm năm thời gian sẽ đủ cho hắn có vốn liếng đi lại trên thế giới này.

Khang Châu chư hùng cũng không ôm tâm tư chiến tranh. Lăng Tiêu Thất Tử trước khi rời đi, cũng đã đem minh ước rải đầy trời, , ẩn ẩn càng có lời đồn, nếu như Thái Thượng Tông xuất động Hóa Thần thì Khang Châu cũng có biện pháp ứng phó.

Lúc này Lăng Tiêu Thất Tử, cũng sợ Âm Sát Tông chó cùng rứt giậu, gấp vội vã chạy tới trên biển điều khiển một chiếc phi châu thật lớn bay đi. Thương Kiếm căm giận bất bình nói:

- Đại sư huynh, một nơi nông thôn như Khang Châu cũng dám đoàn kết hình thành liên minh đối kháng Thái Thượng Tông chúng ta, chẳng lẽ nói mối thù của Phiền sư tỷ chúng ta không báo? Còn có Dạ Xoa Vương như thế hung hăng càn quấy, dám ẩn ẩn ở phía sau ủng hộ Khang Châu.

- Mối thù của Phiền sư muội đương nhiên phải báo, bất quá trước mắt quan trọng nhất là trở về báo cáo trưởng bối, ta tin các vị trưởng bối sẽ có quyết sách hợp lí. Về phần Dạ Xoa Vương lão gia hỏa kia. Hừ. Nhất định là sợ Thái Thượng Tông sợ chúng ta chiếm đoạt Khang Châu, đối với hắn hình thành sự bất lợi mới ủng hộ Khang Châu.

Lời còn chưa nói hết, Huyền Chân Tử chợt nghe được bên tai một tiếng hừ tức giận chấn lỗ tai hắn rung lên, thần sắc Huyền Chân Tử đang hoảng hốt thì đồng thời khí thế uy áp vô cùng cường đại bao phủ toàn bộ chiếc phi châu.

Trong lúc nhất thời, Huyền Chân Tử mồ hôi rơi như mưa, tồn tại có thể làm cho hắn như thế sợ hãi tất nhiên là Hóa Thần kì không thể nghi ngờ. Lập tức, hắn không dám xuất ra nửa điểm Thái Thượng Tông phái đoàn . Mà là vẻ mặt cung kính hô to nói:

- Vãn bối Thái Thượng Tông Huyền Chân Tử, xin hỏi là vị tiền bối nào giá lâm, vãn bối tốt cung nghênh.

- Chào? Hắc hắc, bổn vương thấy không phải như vậy? Dù sao lão gia hỏa như ta chắc không lọt vào mắt Thái Thượng Tông các ngươi.

Một thanh âm giống như cười mà không phải cười, mang theo uyáp vô cùng phiêu đãng từu trong thiên địa bay tới.

- Dạ... Dạ Xoa Vương!

Huyền Chân Tử tự nhiên sinh ra cảm giác như lọt vào hố băng, lúc không đụng Dạ Xoa Vương hắn đương nhiên có thể hung hăng càn quấy vài cái. Nhưng mà chờ hắn chính thức gặp được thì lại là chuyện khác. Huyền Chân Tử rất rõ ràng, tuy rằng hắn đã là cao giai Nguyên Anh nhưng đối mặt Dạ Xoa Vương - tồn tại đỉnh cấp àm nói thì chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Nếu như gắng phải đấu võ thì không biết có tiếp được hai mươi chiêu.

Ngay cả Lăng Tiêu Thất Tử cũng kinh hãi không hiểu, còn lại càng không cần phải nói uy áp Dạ Xoa Vương cố ý buông xuống. Chỉ có Huyền Chân Tử còn có chút đảm lượng dám nói, hắn cung kính dị thường lên tiếng:

- Tiền bối thứ tội, vãn bối nhất thời hồ đồ đắc tội tiền bối. Kính xin tiền bối niệm tình chúng ta nhỏ tuổi mà rộng lòng tha thứ.

Hắn cũng thật sự sợ, trên thế giới này đều là dùng cường giả vi tôn. Đối với cường giả, cho dù là đối địch cường giả cũng phải bảo trì kính ý là pháp tắc trong thế giới này. Nếu không bị đuổi giết thì người ta cũng chỉ nói một câu: Đáng đời.

Tuy rằng phía sau hắn có Thái Thượng Tông thực lực cường đại, nhưng người Dạ Xoa nhất tộc cũng không phải dễ trêu. Chỉ có thể bày làm ra một bộ dáng ăn nói khép nép, hi vọng Dạ Xoa Vương có thể thi ân.

Nếu là Lôi Động ở chỗ này, khẳng định lại sẽ nói một câu, thực lực quả nhiên mới là vương đạo. Toàn bộ Khang Châu ai đã từng trông thấy bộ dạng này của Huyền Chân Tử.

- Cút cho ta bẩm Đại Càn châu nói với Thái Nhất lão đạo, không nên ép được bổn vương cùng Khang Châu Bát Đại tông liên hợp lại.

Dạ Xoa Vương không hiển lộ thân hình, giương cung mà không bắn nhưng uy nghiêm thì không hề giữ lại truyền xuống dưới.

Bình luận





Chi tiết truyện