chương 367/ 1216


Những đan dược này có thể giúp cho hắn có thể bảo trì lượng chân khí sung túc, khôi phục cực nhanh trong lúc bị truy đuổi một thời gian dài. Tuy rằng giá trị của đám đan dược này cũng rất xa xỉ, nhưng mà trong ba năm này những chiến công lớn lớn nhỏ nhỏ Lôi Động đã lập được rất nhiều. Điểm cống hiến và của cải đã trở nên cực kỳ sung túc.

Cứ tiếp tục như vậy, quả thật hơn hai canh giờ sau, Lôi Động vẫn không hề gặp người nào truy đuổi phía sau hắn. Trong lòng lại càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân mình. Đạm Đài Băng Vân đang muốn chờ đến khi mình hao tổn thì sẽ tiến lên truy bắt. Nếu muốn đấu sức bền, vậy thì lão tử sẽ chiều ngươi. Dù sao thì đan dược trên người hắn cũng vô cùng dồi dào, cho dù là phi hành cả tháng cũng sẽ không sợ kiệt sức.

Bây giờ càng không có khả năng quay đầu lại. Nói không chừng Đạm Đài Băng Vân đã bày ra thiên la địa võng chờ đợi mình quay đầu lại. Đại bộ phần Quần Tinh Đảo của Đông Hải hắn lại càng không dám đi. Bởi vì đó là địa bàn của Thiên Âm Cung. Chạy đến nơi đó hoàn toàn chính là dê vào miệng cọp. Ba ngày sau, Lôi Động thường sử dụng Tu La Chi Dực và Ác Quỷ Chướng luân phiên phi hành.

Hắn đã liên tục bay được hơn mười ngàn dặm. Mà Đạm Đài Băng Vân và tên tu sĩ Kim đan tên là Tư Mã Kiệt kia cũng đã truy đuổi được khoảng chừng ba ngày ba đêm.

Khoảng cách dài như vậy, cho dù là tu sĩ Kim đan kia thì cũng có chút ăn không tiêu. Hắn không có loại linh khí giống như Tu La Chi Dực, không thể đẩy tốc độ lên mức tận cùng trong khoảng thời gian ngắn. Hắn nhìn thoáng qua ba chiếc chiến thuyền ở phía sau vài chục dặm, Tư Mã Kiệt mím môi truyền âm nói với Đạm Đài Băng Vân.

- Băng Vân, xem ra tên tiểu tử kia dường như có không ít đan dược bổ sung chân nguyên. Có trời mới biết là cần bao lâu mới có thể khiến hắn kiệt sức. Tiếp tục truy đuổi về phía trước chỉ sợ là sẽ xuất hiện nguy hiểm. Tiếp tục đi về phía trước mười ngàn dặm chính là lãnh hải của Dạ Xoa Tộc.

- Tư mã thúc thúc, ta thử tiến lên chặn đường hắn một chút. Chỉ cần kiềm chế được một chút thời gian thì thúc hãy bay đến ra tay…

Đạm Đài Băng Vân cũng khẽ nhíu mày không thôi. Nàng đã tiêu hao không ít đan dược bổ sung chân khí. Còn có thể thường xuyên thay phiên nhau với Tư Mã Kiệt quay về chiến hạm nghỉ ngơi. Tên tiểu tử Lôi Động đó quả nhiên là xảo quyệt và cẩn thận. Cho dù đám người mình đã cách xa phía sau hắn trăm dặm, thế nhưng hắn vẫn không hề có nửa điểm dấu hiệu muốn quay đầu.

Lại suốt một ngày sau đó, Đạm Đài Băng Vân liên tục sử dụng tốc độ nhanh nhất, rốt cục cũng đã tiếp cận phía sau Lôi Động vài dặm. Sau đó đôi cánh chim lại chớp động một cái thì đã xuất hiện ở phía sau lưng Lôi Động. Nàng chỉ có một tia hi vọng chính là sau khi bay được bốn ngày thì Lôi Động cũng đã ở trong tình huống sức cùng lực kiệt, lơ là việc cảnh giác, có thể để mình bất ngờ đánh một kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nàng vừa hiện thân, cây cổ cầm liền xuất hiện trước mặt, mười ngón tay tung bay ở trên đó. Một khúc nhạc xa xăm trống trải ngân nga vang lên. Tiết tấu chậm rãi khiến cho hồn phách người ta chậm rãi lâm vào một mảnh si ngốc. Khúc nhạc này chính là một trong những khúc nhạc sở trường của Đạm Đài Băng Vân, Thất Huyền Định Hồn Khúc. Bất luận là người hay thú, chỉ cần là vật có sinh mạng thì thần hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ngay cả hạng người có ý chí cực kỳ xuất chúng, dưới tình huống không kịp đề phòng mà bị trúng một chiêu này thì cũng sẽ trở nên mê man, tiến vào cảnh giới vong ngã. Nhưng nhược điểm của chiêu này chính là Đạm Đài Băng Vân nhất định phải duy trì đến hết khúc nhạc, không thể ngừng gảy một giây phút nào. Nếu không người bị định hồn sẽ có thể thoát ra được. Bởi vậy chiêu số này phối hợp với những người khác thường sẽ tạo được hiệu quả kỳ diệu.

Quả nhiên, nàng vừa mới dạo một khúc nhác nhày, một ít sinh vật đang di động ở trên mặt biển liền lộ ra cái bụng trắng. Nhưng mà sắc mặt của nàng cũng cực kỳ khó chịu, hai tay tức giận đình chỉ khúc nhạc này. Bởi vì cái tên Lôi Động kia trong tích tắc Đạm Đài Băng Vân xuất hiện đã trực tiếp vỗ đôi cánh, nhẹ nhàng thoát đi.

- Tên hèn nhát…

Đạm Đài Băng Vân đã tính toán rất kỹ mà vẫn để Lôi Động chạy mất, trong lòng cực kỳ khó chịu, sau khi mắng một tiếng thì cũng vỗ đôi cánh, lập tức đuổi theo.

Ở trên tốc độ cực hạn, hai người rõ ràng là không thua kém bao nhiêu. Đạm Đài Băng Vân thẳng ở tu vi cao hơn ba tầng, chân khí dồi dào. Mà Lôi Động thì lại thắng ở kinh nghiệm sử dụng Tu La Chi Dực trong ba năm, có thể nhanh chóng phát huy ra tốc độ lớn nhất, cũng tiết kiệm chân khí hơn. Mỗi khi chân khí của hai người hao tổn thì lại không hẹn mà cùng lấy ra linh khí phi hành.

Lôi Động không hề dám dây dưa với nàng dù chỉ một chút, nếu không tất nhiên sẽ bị tên cường giả Kim đan phía sau chạy đến giết chết. Một bên là chạy trối chết không dám quay đầu lại, một bên là một lòng một dạ muốn đuổi kịp hắn.

Hai người một đuổi một chạy, lại ba ngày nữa trôi qua.

Mặc dù Lôi Động có rất nhiều đan dược để hoang phí, nhưng liên tục phi hành sáu ngày không được nghỉ ngơi hắn đã sớm mệt đến sức cùng lực kiệt. Nhất là ba ngày sau, gần như là bị Đạm Đài Băng Vân đuổi cho chạy trốn như một con chó, chật vật không chịu nổi. Hắn có thể chịu đựng được đến lúc này, hoàn toàn là dựa vào ý chí của mình. Hắn biết, chính mình không thể dừng lại, nếu bị dây dưa một chút, thì sẽ lâm vào cảnh bị vây công ngay.

Đạm Đài Băng Vân cũng cực kỳ khổ sở. Tên khốn Lôi Động này lại có thể kiên trì như vậy. Vài lần nàng đã muốn buông tha cho hắn, nhưng mà vẫn cố gắng kiên trì. Về phần tên tu sĩ Kim đan Tư Mã Kiệt kia thì lại càng ăn không tiêu, phải chạy về trên chiếc chiến hạm ở mấy trăm dặm phái xa kia. Gần như là không thể địch lại tốc độ của hai người.

Trong lúc Tư Mã Kiệt đáng nghĩ đến việc chạy lên cảnh báo Đạm Đài Băng Vân một chút, nơi này hình như đã vượt qua hải vực nguy hiểm. Nhưng từ dưới đáy biển đột nhiên có một tên nam tử xa lạ, tay cầm một cái xoa ba mũi to lớn. Ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống người nam tử này hàn quang dày đặc, kiên quyết mười phần!

Cái thanh xiên này được ném tới với tốc độ cực nhanh, quang mang màu xanh quanh quẩn phát ra từng trận duệ tiếu. Không đợi cho người ta kịp phản ứng, nó liền đánh trúng một cái hộ thuẫn trên một cái Bạch Bích chiến hạm. Một tiếng ầm vang. Bạch Bích chiến hạm đáng thương, nguyên bản cực kỳ am hiểu phòng ngự. Nhưng bởi vì phi hành trong một khoảng cách dài, vì muốn tiết kiệm đại lượng linh thạch nên trạng thái của cái hộ thuẫn chỉ là để chống đỡ những cơn gió lốc ở trên biển mà thôi.

Cái hộ thuẫn mới mở ra một nửa làm sao có thể chống đỡ một đòn công kích sắc bén như vậy. Thanh tam xoa kích kia mạnh mẽ đập vào khiến cho toàn thân con tàu điên cuồng lay động. Hộ thuẫn trực tiếp bị đánh vỡ.

Bình luận





Chi tiết truyện