chương 888/ 1216


Huống chi hồ, người bên ngoài không hiểu được, nhưng bản thân các nàng lại rõ, bên cạnh các nàng, còn có một thêm một tồn tại nghịch thiên nữa, đó là Lôi Động. Nếu bàn về tu vị, Lôi Động có lẽ so ra kém các nàng. Nhưng về sức chiến đấu thực tế, Lôi Động lại hơn xa các nàng. Dù sao thì đến tận giờ, Hóa Thần kỳ trực tiếp, hoặc gián tiếp chết trong tay Lôi Động đã không phải chỉ một người rồi.

Đã có đầu tàu như Lôi Động, Song Anh Nhất Vân dưới sự không cam lòng thua kém đương nhiên phải dốc sức liều mạng tu luyện rồi.

Nghe những tu sĩ kia nói cũng không nói được gì, Lôi Động đã lâu không quay lại, lần trước trở về, cũng vội vàng chạy đến Đại Kiền châu nên giờ hắn bỗng nổi lên lòng ham chơi, trên đường đi tùy tiện tìm một tán tu độc hành đoạt lấy đạo cụ và trang phục trên ngời hắn, sau đó trả cho một đống thượng phẩm linh thạch.

Sau khi cải trang mình thành một tán tu nho nhỏ ngưỡng mộ Âm Sát Tông, muốn gia nhập Âm Sát Tông trở thành ngoại môn đệ tử thì hắn cũng không kết nhóm với người khác, một mình một người thảnh thơi đi thẳng đến sơn môn Âm Sát Tông.

Sau khi đi thẳng đến chân núi, Lôi Động mới cảm giác mình có chút không hợp thói thường. Chân núi hiện giờ đã hoàn toàn không giống với khi Lôi Động mới nhập môn. Không biết từ lúc nào đã lập nên một tòa ngoại thành chuyên môn để tu sĩ nghỉ ngơi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Tòa ngoại thành này thoạt nhìn cũng đã rất lâu năm rồi, nội thành người đến người đi, hối hối hả hả, phần lớn là đám tu sĩ từ các nơi Khang châu đổ về. Một phần là tới tìm cơ duyên tăng kiến thức, một phần là đến buôn bán, còn có một bộ phận, đoán chừng là người có dụng tâm kín đáo.

Nhưng bất kể thế nào, tòa ngoại thành này quả nhiên phi thường náo nhiệt, diễn biến thành mọt cái phường thị dưới chân núi Âm Sát Tông.

Lôi Động ra vẻ tán tu, trong khi du đãng liền hưởng thụ cảm giác dạo phố đã lãng quên từ lâu. Nhớ ngày đó, lúc Lôi Động còn là một tiểu tu sĩ hằng ngày phải bôn ba kiếm từng chút linh thạch, tựa hồ mỗi ngày đều thường xuyên đi qua những phường thị như thế này.

Hôm nay nhìn trên những quầy hàng kia, một đám vật tư tu luyện cấp thấp như từng quen biết yết giá mấy chục linh thạch thì trong lòng cũng có một tư vị khác thường, cảm khái vạn phần. Lúc trước khi mình còn là tiểu tu sĩ, chạy ngược chạy xuôi. Hôm nay đã là lão quái Nguyên Anh kỳ rồi, nhưng vẫn còn phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi.

Trên đường cũng không phải đều là tán tu, còn có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi mang trang phục Âm Sát Tông, cả trai lẫn gái, hoặc cả đàn cả lũ, hoặc có đôi có cặp. Chỉ có điều, không có người nào Lôi Động nhận thức cả. Hồi tưởng lại Lôi Động cũng đã khá lớn tuổi, những đồng môn năm đó, hoặc là đã chết đi, hoặc là đã già đi, chỉ có ít người là có thể tấn chức Kim Đan, trở thành nhân vật cấp Kim Đan lão tổ thôi.

- Lôi, Lôi sư đệ?

Ngay khi lòng Lôi Động gợn sóng không thôi thì một lão già khí độ bất phàm, râu tóc bạc trắng đi sau một đám nam nử trẻ tuổi lại bỗng nhiên run rẩy kêu lên, bộ dáng như không dám tin.

Lôi Động quay đầu lại chỉ thấy một lão giả mặt đầy nếp nhăn liền cau mày, thực nghĩ không ra đây là người phương nào. Bất quá, xem khí tức thì hẳn là Trúc Cơ kỳ.

Thấy Lôi Động nhíu mày, lại có bộ dạng tán tu cấp thấp, sắc mặt lão giả kia liền trắng nhợt, sợ đến mức run rẩy, liếc qua những nam nữhậu nhân quanh mình, sợ hãi không thôi, kiên trì truyền âm nói:

- Lôi, Lôi, Lôi tiền bối. Là, là vãn bối, mạo, mạo muội rồi. Xem trên phận thượng chúng ta là người quen cũ, xin tiền bối chỉ lấy tánh mạng vãn bối, tha cho hậu nhân vãn bối có được không.

Hiển nhiên, hắn là hiểu lầm Lôi Động giả trang mà đến là vì có mục đích khác.

Lôi Động cũng không biết sao, thấy người nọ sợ hãi, đành phải truyền âm nói:

- Vị sư huynh này chớ sợ, Lôi mỗ chỉ đi dạo ngang qua đây thôi. Chỉ là Lôi mỗ quả thực không nghĩ ra ngươi là vị nào?

Lôi Động tự nghĩ vì trải qua tu luyện nên mình có thể gặp qua không quên, nhưng dù có thể thì nếu biến hóa của một người quá lớn thì cũng không thể giải quyết bằng trí nhớ được.

Lão giả kia buông lỏng sắc mặt, thở một hơi thật dài, lau một mồ hôi lạnh truyền âm nói:

- Lôi, Lôi tổ tông, ngươi đừng làm lão Triệu ta sợ hãi, ta là Triệu Vạn ah, ngài chẳng lẽ đã quên ta rồi sao?

Họ Triệu, Triệu vạn? Đủ chuyện năm đó lập tức như thủy triều ập vào đầu hắn, hắn mở to hai mắt nhìn, cũng kinh hỉ truyền âm nói:

- Nguyên lai là Triệu sư huynh, chúng ta sợ rằng đã mấy chục năm không gặp rồi hả? Triệu sư huynh, năm đó ta được ngươi chiếu cố, ngươi cứ xưng hô huynh đệ như trước đi.

- Ha ha, ít nhất cũng tám mươi năm không gặp rồi. Lôi sư đệ ngươi quả thật là bận rộn, đi loạn khắp nơi, rất ít ghé Vạn Quỷ Quật.

Triệu Vạn cũng vì thái độ của Lôi Động nên kích động truyền âm:

- Lão Triệu ta cũng tuyệt đối thật không ngờ, sinh thời, còn có thể có duyên nhìn thấy Lôi sư đệ. Lúc trước chiếu cố không nói tới, mong rằng Lôi sư đệ đừng so đo chuyện lão Triệu ta làm lúc trước.

Hai người truyền âm đi, truyền âm lại. Ngược lại khiến một đám hậu bối sau lưng Triệu Vạn nhao nhao ghé mắt không thôi, dò xét không ngớt. Dù sao hình tượng của Lôi Động hiện giờ cũng rất sứt sẹo, chỉ là một tán tu Luyện Khí kỳ thôi.

- Tất cả mọi người cũng đã lớn tuổi rồi, nào có so đo nhiều như vậy? Đi một chút, tìm nơi uống vài chén đi

Lôi Động cũng là vui mừng trực tiếp ôm bờ vai của hắn. Nhắc tới Triệu Vạn, đây cũng là một người cực kỳ trọng yếu trong cuộc đời Lôi Động, nếu không phải hắn tham chút lời nhỏ, bán nghịch thiên dị bảo cho Lôi Động như bán rác rưởi thì cũng không thể cải biến cuộc đời Lôi Động được.

Nói một cách khác, nếu Triệu Vạn này tự mình có bản lĩnh phát hiện bí mật của Phệ Hồn tháp, như vậy, có lẽ hiện giờ quát tháo chính là Triệu vạn, mà Lôi Động thì lại như Triệu Vạn này, có bộ dáng lão hủ không chịu nổi.

Nhân sinh gặp gỡ và biến hóa, thường thường chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đồng dạng, thường thường một ý niệm sẽ cải biện vận mệnh của cả một đời người.

- Lão tổ tông, tên quỷ nghèo này là ai? Cái gì mà Lôi sư đệ với không Lôi sư đệ chứ, đây có phải là đồ lừa gạt giả mạo để lừa ngài không?

Bởi vì đối thoại giữa Lôi Động và Triệu Vạn đều là truyền âm, mà đám tiểu bối kia của Triệu Vạn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy giống như là lão tổ tông gặp phải cố nhân gì đó thì phải, Lôi sư đệ? Hận, lão tổ tông nhà mình là người nào? Đây chính là người xuất thân từ Vạn Quỷ Quật Âm Sát Tông, hơn nữa lão tổ nhà mình giao lưu rộng rãi, tuy rằng đã sớm tự lập gia tộc nhưng những chấp sự của Âm Sát Tông, có ai không bán mặt mũi cho lão tổ tông chứ?

Hôm nay, tùy tiện xuất hiện một tán tu nghèo mạc, có lẽ có chút quan hệ với lão tổ tông, một tán tu nghèo mạt như vậy có thể có hảo ý gì sao chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện