chương 1173/ 1216


Cao đẳng Ma tộc năng lực sinh dục rất thấp, nhất là khi tu vị đã đến cấp độ như Hắc Ám Ma Hoàng, có thể sinh ra một hậu đại đã là thiên đại cơ duyên rồi.

Bởi vậy, Hắc Ám Ma Hoàng cho dù có biến thái nhưng vẫn cực kỳ thương yêu con mình, xem như bảo bối.

Một tiên một ma, liều chết lao vào nhau. Tiên khí kích động, ma khí cuồng xoáy. Giữa cả hai ngược lại nhất thời đánh đến lực lượng ngang nhau.

Chiến đấu giữa cấp bậc như bọn hắn, nếu như không phải dừng tay hòa bình thì về cơ bản chính là đồng vu quy tận. Nhưng Hắc Ám Ma Hoàng, há có thể đồng quy vu tận với hắn, lúc này liền vung tay lên, mấy chục vạn ma quân lập tức ùa lên.

Nếu Hắc Ám Ma Hoàng thật sự muốn đồng quy vu tận với Thiên Khuyết Kiếm Hoàng, Thiên Khuyết Kiếm Hoàng thật sự cũng không có cách nào với hắn. Cũng không thể đánh được một nữa, sau khi bất phân thắng bại thì mình liền chạy trối chết được? Cho dù chỉ chút sơ hở thôi cũng nhất định sẽ khiến cho Hắc Ám Ma Hoàng sinh lòng nghi ngờ.

Cũng may Hắc Ám Ma Hoàng không phụ sự tín nhiệm của Thiên Khuyết Kiếm Hoàng, sau hồi lâu không làm được gì liền bắt đầu vận dụng Hắc Ám ma quân của hắn rồi.

Trong mấy trăm chiếc ma hạm trọn vẹn lao tới mấy chục vạn ma quân. Cho dù Thiên Khuyết Kiếm Hoàng có ngu ngốc cũng sẽ không ở lại chỗ này chờ chết. Lúc này, hắn dùng tư thế ra sức đồng quy vu tận bức lui Hắc Ám Ma Hoàng, sau đó bi thiết phẫn nộ kêu lên:

- Hắc Ám Ma Hoàng, tên tiểu nhân vô sỉ hèn hạ nhà người, đã nói rõ là độc đấu, ngươi không giữ lời.

Dứt lời, Thiên Khuyết Kiếm Hoàng liền bắt đầu hóa thành một đạo lưu tinh chạy trốn.

- Ha ha, Thiên Khuyết, lúc ngươi chinh phạt Man tộc đã bị Man tộc làm hỏng đầu sao?

Hắc Ám Ma Hoàng ha ha cuồng tiếu đuổi theo:

- Nếu như ta có thể giết được ngươi, tự nhiên sẽ chơi với ngươi đến cùng. Nhưng giờ dù đánh tiếp cũng chỉ có kết quả đồng vu quy tận thôi, ai rãnh mà chơi tiếp với ngươi chứ? Chúng tiểu nhân, đuổi theo cho ta, vây quanh hắn. Ha ha, Thiên Khuyết, bổn hoàng xem ngươi hôm nay chết như thế nào? Chỉ là do ngươi muốn chết thôi, không thể trách ta không thủ tín được.

Đến thời điểm này rồi, Thiên Khuyết Kiếm Hoàng vẫn không thể đào tẩu, vẫn chỉ có thể giả bộ dây dưa với Hắc Ám Ma Hoàng, sau đó bị một đám ma binh ma tướng vây công.

Sau khi ra sức giết mấy ngàn ma binh ma tướng, lại bị Hắc Ám Ma Hoàng tùy thời đánh lén một phen, bị Hắc Ám ma nhận chém cho trọng thương.

Đến lúc này rồi, Thiên Khuyết Kiếm Hoàng cũng chỉ có thể thi triển ra chiến thuật lui lại thôi, lúc này, hắn bóp nát một đạo ngọc phù, quanh thân nổi lên một đạo tiên quang ngưng thực trầm trọng, chặn tất cả công kích lại. Thiên Khuyết Kiếm Hoàng lúc này đã phát động ra độn thuật nhanh nhất, chọi cứng vô số công kích, phá tan vòng vây, vô cùng nhanh chóng bỏ chạy vào chỗ sâu trong hư không.

Hắc Ám Ma Hoàng sững sờ. Lúc này cũng hóa thân thành một đạo ma khí, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Vừa tìm vừa mắng:

- Hay cho tên Thiên Khuyết Kiếm Hoàng giả nhân giả nghĩa nhà ngươi, nguyên lai trên người còn cất giấu Thiên Tiên hộ thể thuật phù lục trân quý như vậy ah, đây là bảo bối hộ thân Tiên Tôn ban cho khi ngươi đi xuất chiến với Man tộc sao? Hừ, đã nói là so đấu, vậy mà ngươi lại muốn dùng vật ấy để tính toán bổn hoàng sao? May mắn bổn hoàng anh minh, dùng một vài ma binh đã thăm dò ra quỷ kế của ngươi. Đến ah, tiếp tục solo ah.

Hắc Ám Ma Hoàng sở dĩ dám bỏ qua ma binh để đuổi theo như thế, đó là vì Thiên Khuyết Kiếm Hoàng hiện giờ đã bị trọng thương. Mà Thiên Tiên hộ thể thuật tuy rằng thần diệu, được xưng có thể ngăn tất cả công kích, nhưng cũng chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, qua một lúc nữa thì đạo phù lục kia liền không còn chút tác dụng nào nữa rồi.

Nếu như tất cả mọi người ở trạng thái bình thường, vậy thì Hắc Ám Ma Hoàng cũng thấy dựa vào mình không thể giết được Thiên Khuyết Kiếm Hoàng. Nhưng giờ đối thủ bị trọng thương, vậy nên cán cân thắng lợi liền nghiêng về phía hắn rồi.

Chỉ cần có thể đuổi theo hắn, dù không có sự trợ giúp của ma binh, Hắc Ám Ma Hoàng cũng tự nhận dựa vào mình là đủ để giải quyết Thiên Khuyết Kiếm Hoàng rồi. Thiên Khuyết có phòng thân bảo bối, hắn thân là đắc lực dưới trướng Ma Tôn, tự nhiên cũng có ban thưởng.

Một tiên một ma một chạy một đuổi, cũng không biết đã đi bao nhiêu vạn dặm. Trọn vẹn sau hơn một tháng, Thiên Khuyết Kiếm Hoàng tốc độ càng ngày càng chậm mới sức cùng lực kiệt đáp xuống trên một tiểu thiên thạch lẻ loi. Hắn lúc này, hết sức chật vật, Tiên thuẫn trên người đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Bởi vì cực tốc chạy trốn nên thương thế chẳng những không khép lại, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

- Ha ha, Thiên Khuyết Kiếm Hoàng, bổn hoàng xem ngươi còn chạy đi đâu nữa.

Hắc Ám Ma Hoàng thích nhất là đuổi chó nhà có tang, hắn bá đạo đáp xuống tiểu thiên thạch, điên cuồng nở nụ cười:

- Thiên Khuyết, không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay. Lão tử chơi đùa lão bà ngươi, con gái của ngươi, hôm nay, lão tử còn muốn chơi đùa ngươi nữa. Ha ha, các ngươi một nhà ba... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ha ha, Nhân Phỉ Địch, tên này quả thật là biến thái khó được, cao đẳng Ma tộc các ngươi, chậc chậc, thật đúng là...

Thanh âm trêu tức của Lôi Động nhàn nhạt vang lên từ hư không sau lưng cách Hắc Ám Ma Hoàng không xa.

- Chủ nhân, nô tài không thuận theo ah, nào có chủ nhân nào chửi bới thị nữ của mình như thế sao?

Thống khổ nữ hoàng Nhân Phỉ Địch hờn dỗi nói:

- Còn có, chủ nhân ngài không phải rất thích nô tài sao? Hắc Ám Ma Hoàng này thuần túy chỉ là một tên đại ngốc tâm lý vặn vẹo, tự cho là đúng mà thôi, không thể đại biểu cho cao đẳng Ma tộc chúng ta được.

- Các ngươi là ai?

Hắc Ám Ma Hoàng đang tươi cười đắc ý liền thu liễm lại, chuyển thành bộ dáng lãnh khốc:

- Nữ Ma tộc? Ồ, thực lực Hợp Thể kỳ đỉnh phong. Trong tộc chúng ta từ lúc nào xuất hiện một cường giả đỉnh phong như vậy? Ngươi vì sao phải gọi tên này là chủ nhân thế?

- Chung Ly tham kiến Thiếu chủ.

Thiên Khuyết Kiếm Hoàng vẻ mặt chật vật, nhưng lại cung kính thăm viếng nói:

- Chung Ly không phụ mệnh lệnh của Thiếu chủ, rốt cục cũng dụ được Hắc Ám Ma Hoàng này vào bẫy.

- Thiếu chủ?

Hắc Ám Ma Hoàng thực sự không phải là hạng ngu xuẩn, đến lúc này rồi sao hắn lại không biết mình đã rơi vào cạm bẫy của người khác chứ?

Hắn không ngu xuẩn lập tức chạy trốn, mà sắc mặt cực kỳ nặng nề nhìn chằm chằm vào Lôi Động nói:

- Ngươi không phải tiên tộc? Ngươi là, nhân... Nhân loại? Làm sao có thể, ngươi chỉ là một nhân loại, làm sao có thể khiến Thiên Khuyết Kiếm Hoàng thần phục được? Còn có, nữ ma kia, ngươi đã quên vinh quang của cao đẳng Ma tộc chúng ta rồi sao? Vậy mà gọi một nhân loại chỉ là Hợp Thể kỳ sơ giai làm chủ nhân?

Lôi Động đời này đã quen giả heo ăn thịt hổ, lại có Chu Thiên liễm tức thuật hỗ trợ, khiến hắn thường xuyên không có việc gì đều thích áp chế thực lực của mình xuống thấp một chút.

Bình luận





Chi tiết truyện