chương 374/ 1216


Nhưng mà muốn đi theo cỗ lực lượng này hướng vào trung tâm. Vậy thì cỗ lực lượng đáng sợ này sẽ biến thành trợ lực vô cùng cường đại. Nhờ có cỗ lực lượng này mà thân pháp Quỷ Ảnh Độn trở nên nhanh gấp mấy lần so với bình thường. Khi lướt qua những dòng khí trong lốc xoáy thì chỉ lưu lại một chuỗi tàn ảnh nhàn nhạt.

Cái vòng năng lượng bàng bạc của Hộ Thể Thuật quả nhiên là phi phàm. Lôi Động không nghĩ là sau khi đã bị hai cái khe không gian đánh lên nhưng mà nó chỉ phát ra tiếng nổ mạnh và tiếng va chạm chứ không hề phá vỡ hộ thuẫn để cắt Lôi Động thành hai nửa. Nhưng mà cái vòng bảo vệ bằng Hộ Thể Thuật kia nguyên bản tràn đầy hắc khí thì đã ảm đảm hơn rất nhiều. Tùy thời đều có cơ hội tiêu tán mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Đây là một tia sinh cơ cuối cùng của chính mình, Lôi Động không muốn chính mình thật vất vả mới có thể xuyên việt được đến đây rồi lại chết một cách vớ vẩn ở bên trong cái lốc xoáy này. Bất chấp cái cảm giác đau đầu muốn nứt toác ra. Tinh thần của Lôi Động đã bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn cố sử dụng thần niệm để tiền hành tra xét không gian ở trước mặt trước khi xông lên. Chỉ cần thần niệm vừa tỏa ra va chạm vào cái khe không gian nào thì hắn liền nhanh chóng lách mình né tránh ra.

Bởi vì lực lôi kéo càng ngày càng mạnh, tốc độ tiến lên thật sự là quá nhanh, chỉ trong thòi gian nửa nén hương, Lôi Động cũng đã phiêu động đến vị trí trung tâm của lốc xoáy. Cũng không phải nói là trên một đường này hắn hoàn toàn bình an vô sự. Mà trong lúc đi đến đây đã có hai cái khe không gian đột ngột xuất hiện khiến cho Lôi Động không kịp né tránh đâm đầu vào bên trong.

Cũng may cái phù triện mà Dạ Xoa Tộc kia lưu lại đích xác là thần kỳ và cường đại đến cực điểm. Lại mạnh mẽ ngăn cản cho Lôi Động bay xuyên qua. Cho đến giờ khắc này thì cái vòng bảo vệ đã trở nên cực kỳ mỏng manh, nhưng mà không có hoàn toàn tan vỡ.

Đợi đến khi Lôi Động dừng lại ở vị trí trung tâm lốc xoáy thì dường như hết thảy đều đã yên tĩnh trở lại. Đủ loại lực lượng va chạm với nhau lập tức biến mất sạch. Mặc dù là so với bình thường lơ lửng ở bên trên mặt biển trống trải thì còn yên tĩnh hơn. Nhưng mà cái cảm giác yên tĩnh ấy chỉ duy trì được trong thời gian vài nhịp thở thì cả cái lốc xoáy đã trở nên cực hạn.

Vô số lực lượng bắt đầu hướng vào trung tâm mà đè nén vào. Cái vòng bảo hộ của Hộ Thể Thuật sau khi chống đỡ hồi lâu thì rốt cục cũng đã hoàn toàn bị phá nát. Lực lượng mạnh mẽ bắt đầu giằng xé đôi cánh, Huyền Âm Thuẫn, Huyết Sắc Phi Phong và Bất Diệt Thuẫn của Lôi Động. Thân thể của hắn và lục phủ ngũ tạng đều nhận được dày vò thống khổ trước nay chưa từng có. Hắn há hốc mồm phun ra máu tươi, sắc mặt vặn vẹo cực kỳ thống khổ.

Ầm.

Một tiếng Lôi Minh đột nhiên bùng lên cực mạnh. Lôi Động chỉ cảm giác được có một vật hung hăng đánh vào trên người mình. Sau đó hắn chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cái gì cũng đều không biết nữa.

Nhưng mà vào lúc này, ở trên mặt biển, cái cơn lốc được gọi là cơn giận của Hải Thần tượng trưng cho hủy diệt và tử vong chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.

Trên mặt biển, sóng biển vẫn cuộn trào mãnh liệt như trước, gió vẫn rít từng cơn mạnh mẽ. Ngoại trừ có rất nhiều thi thể của cá và thú ra thì dường như hết thảy đều không có chuyện gì phát sinh qua.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lôi Động từ từ tỉnh lại, ánh mắt còn chưa mở nhưng mà mũi đã ngửi thấy một mùi cá tanh nồng đậm. Bên tai truyền đến tiếng gió biển mỏng manh. Hắn theo thói quen muốn sử dụng thăm dò xung quanh một phen thì liền cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra. Khó có thể chịu đựng được, dường như là thần hồn của hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Hắn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt quan sát xung quanh để tìm hiểu xem mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Hắn đang nằm trên một cái giường gỗ ẩm ướt có chút âm lãnh, ở bên trong một căn nhà gỗ cũ nát tứ phía đều có lỗ hổng. Bên trong phòng có bày một đám ghế dựa thượng vàng hạ cám và đủ loại vật phẩm trong cuộc sống. Ở trên tường có treo mấy xâu cá biển để hong gió, đang tản ra một cỗ mùi vị tanh hôi khó ngửi.

Hắn có chút kinh ngạc không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này? Trong đầu của Lôi Động rất đau. Tựa hồ là trong một khắc cuối cùng khi mình xông vào vị trí trung tâm của cơn lốc kia để tìm một đường sinh cơ cuối cùng thì tinh thần của mình đã bị thương?

Đúng rồi, hình như là bởi vì mình vượt cấp sử dụng Hộ Thể Thuật, cái pháp thuật cường đại kia không phải là thật sự có thể hỏa giải được lực lượng đánh vào. Khi có lực lượng cường đại đánh vào thì dường như chấn động cũng trực tiếp đánh vào tinh thần của mình. Cái này thì cũng thôi, trong lúc cuối cùng kia mình còn dùng Quỷ Ảnh Độn đi phi hành trong một khoảng thời gian. Luôn luôn phải mạnh mẽ sử dụng thần niệm để dò đường.

Dưới tình huống vô cùng ác liệt như vậy thần niệm của mình cũng đã bị tổn thương không nhẹ. Hai cái này kết hợp với nhau khiến cho hiện giờ thần niệm của mình đã hoàn toàn bị đánh nát. Nhưng mà cũng may, cái loại tổn thương tinh thần này thực sự cũng không phải là vĩnh viễn. Chỉ cần điều dưỡng thích đáng, tốn chút thời gian là có thể phục hồi.

Khiến cho Lôi Động cực kỳ vui mừng chính là hiện tại mình vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hi vọng. Lôi Động không sử dụng thần niệm mà trực tiếp nhìn lên trên người mình một chút. Chỉ thấy được trên người mình có mặc một bộ quần áo bằng vải bố, có chút hơi nhỏ và chật chội.

Bộ chiến giáp tối tăm cấp đội trưởng của Chiến Đường và nội giáp không biết đã bị người ta lấy đi từ khi nào. Bên ngoài cơ thể có không ít vết thương, lục phủ ngũ tạng cũng có nhiều vị trí bị lệch và tổn thương không ít. Hiển nhiên, tuy rằng tính mệnh của mình đã được nhặt trở lại, nhưng thương thế đích xác không nhẹ. Cũng may Lôi Động đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vô luận là thân thể hoặc là thể chất đều vượt xa phàm nhân vô số lần.

Mặc dù thương thế của hắn nặng như vậy, nhưng mà cũng không đến mức trực tiếp bị mất mạng. Cũng may là vòng tay trữ vật cũng không có bị người ta lấy đi mà vẫn nằm ngay ngắn ở trên cổ tay. Hắn cố nén cái cảm giác đau đầu muốn nứt ra. Thần niệm của Lôi Động xâm nhập vào bên trong vòng tay trữ vật, lấy ra một viên linh đan trong suốt thơm nức mũi và một viên Tiểu Uân Hoàn đan.

Viên đan trong suốt kia tên là Ngưng Hồn Đan, chuyên điều trị tổn thương tinh thần. Viên thuốc sau đó tất nhiên là để trị vết thương trên thân thể và khôi phục chân khí của mình. Đang ở trong địa phương bất minh như vậy, Lội Động hơi có chút do dự xem có nên lập tức đả tọa chưa thương hay không.

Nhưng nghĩ lại, mình cũng đã đến một bước này, bất kể là có ở trong lúc chữa thương hay không thì chỉ sợ một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể tùy tiện bóp chết chính mình. Còn có cái gì phải sợ nữa?

Bình luận





Chi tiết truyện