chương 293/ 1216


Đinh Uyển Ngôn giống như có chút hoài niệm cảm giác đánh cờ khi còn bé, thích thú nói:

- Thiếp đặc biệt chế tác ra một bộ quân cờ, nếu như chàng có thể chiến thắng quân cờ bên thiếp, xem như chàng vượt qua cửa thứ nhất. Nếu như chàng qua được cửa thứ nhất, thiếp sẽ có ban thưởng nho nhỏ.

Đinh Uyển Ngôn nháy đôi mắt đầy mị hoặc, nhẹ nhàng trêu chọc hắn.

- Thì ra quân cờ chiến là do nước Đinh các nàng sáng chế ra? Không phải là thứ gì không dậy nổi, ta khi còn bé thường xuyên chơi đấy.

Lôi Động có chút kinh hỷ, khi còn bé hắn không biết thế giới này có tu sĩ cường đại. Chỉ biết có mộng tưởng làm đại tướng quân, sau đó khai mở thổ địa làm hoàng đế. Bởi vậy, hắn nghe nói quân cờ chiến có thể rèn luyện năng lực bài binh bố trận, từ trước đến nay phi thường ưa thích. Có chút thích thú với loại cờ này, nhưng hơi phức tạp chút ít. Lôi Động cũng vô cùng am hiểu.

- Đã biết được, vậy thì qua đây.

Đinh Uyển Ngôn lấy ra một bàn cờ chiến, nụ cười có chút giảo hoạt.

- Hắc hắc, để cho vi phu giáo huấn nàng một chút, cái gì gọi là hạ chiến quân cờ. Năm đó vi phu nàng tuổi còn trẻ, đã được xưng là tiểu cao thủ Lôi gia trấn, phong vân một cõi, tịch mịch khó nhịn ah.

Lôi Động vừa thấy quân cờ, cũng nghĩ tới khi còn bé, nhớ lại thời điểm dùng quân cờ chiến mà phong vân một cõi. Cũng ẩn ẩn có chút hưng phấn, sau đó vỗ tay, nói:

- Đến đến, nhanh bắt đầu nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Sau một nén hương, tràn Lôi Động đầy mồ hôi.

- Phu quân, soái doanh của chàng bị vây quanh, là tử chiến? Hay là đầu hàng?

Bàn tay trắng nõn của Đinh Uyển Ngôn đặt nhẹ quân cờ, cười khúc khích nói.

- Ván này không tính, vi phu lâu quá không chơi cờ, khó tránh khỏi có chút cứng tay, đánh tiếp một ván!

Lại một nén hương qua đi, Lôi Động lau lau mồ hôi trên cổ, gượng cười cuống quít:

- Sai lầm sai lầm, hôm nay vi phu đều bị Lệ Hồn Thiên hại chết, vừa rồi uống rượu quá nhiều, đầu óc còn choáng váng đây, đánh lại một ván...

Sau mười ván!

Lôi Động đã cởi áo đen ra, mồ hôi đã ướt nhẹp áo lót. Mắt thấy soái doanh lại bị công phá, đại biểu chủ soái của Lôi Động bị bắt. Khóe miệng xuất hiện nụ cười vô cùng nồng ấm, nói:

- Kỳ thật, vi phu mới vừa rồi bị nước tiểu làm nghẹn khuất, ngại thật, ta đi một lúc sẽ trở lại!

Giả bộ đi ra ngoài giải quyết cõi lòng, LôiĐộng lại bắt đầu bày quân cờ. Ngược lại Đinh Uyển Ngôn, che miệng cười không ngừng:

- Phu quân, không bằng chúng ta xông cửa thứ hai đi, cửa đầu tiên này cho chàng qua được không?

- Nói đùa, nàng xem thường kỳ nghệ của ta sao?

Lôi Động tròng mắt có chút hồng lên, nói:

- Được hay không, đánh tiếp một ván nữa. Vi phu nhất định sẽ cho nàng kiến thức được, cái gì gọi là cao thủ tịch mịch.

Đinh Uyển Ngôn đánh tới mức buồn ngủ, nhưng vẫn cùng hắn tiếp tục. Ai ngờ, vừa mới đánh được một nửa, ngoài phòng bỗng nhiên có một tiếng rất nhỏ vang lên. Đinh Uyển Ngôn vô ý thức quay đầu lại nhìn, sau khi quay lại, phát hiện toàn bộ quân cờ chủ lực của mình biến mất không thấy nữa. Mà Lôi Động, cũng rất phóng khoáng đưa quân chủ lực của hắn vây quanh soái doanh, vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Nương tử, nàng thua.

Đinh Uyển Ngôn im lặng một hồi, che miệng cười không ngừng:

- Phu quân, đây chính là phong phạm đệ nhất cao thủ Lôi gia trấn đây sao? Quả nhiên lợi hại...

- Đâu có đâu có, may mắn, may mắn thôi.

Lôi Động nghiêm mặt, nói:

- Nương tử, nên ban thưởng a, đến đây, trước hết nên cho phu quân hôn cái miệng nhỏ nào...

Dứt lời, bỉu môi, trong nháy mắt công kích cái môi nhỏ của nàng, gương mặt của Đinh Uyển Ngôn nghe thế ứng hồng.

Nào có thể đoán được, không đợi Lôi Động hôn nàng, Đinh Uyển Ngôn đã hư hóa, hóa thành một cổ âm sát khí lượn lờ, sau đó bay ra sau. Mà tu vi Lôi Động hiện giờ, cũng chỉ có thể nhìn thấy sương mù mông lung, nhanh chóng tiêu tán trong phòng. Đông một đám, tây một đám, thần niệm phóng đại tới mức tận cùng, Lôi Động cũng không phát hiện hành tung của Đinh Uyển Ngôn.

- Khanh khách...

Bỗng nhiên, Lôi Động cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh, cùng lúc đó, truyền đến tiếng cười kiều mỵ của Đinh Uyển Ngôn. Hắn đang muốn quay đầu lại, nhưng lại nghe được giọng nói trầm thấp nỉ non của nàng:

- Ngoan, đừng nhúc nhích.

Một đôi tay trắng, nhẹ nhàng xuyên qua nách của hắn, hơi có chút run rẩy, ôm lồng ngực của hắn. Đôi má, nhẹ nhàng dán lên tấm lưng rộng của hắn, bộ dáng có chút hưởng thụ.

Lôi Động cũng thập phần hưởng thụ khi được nàng ôm lấy, tâm tình có chút nôn nóng, cũng theo đó mà yên lặng, có chút an tường.

Bỗng nhiên, khuôn mặt đàn hồi của hắn nhẹ nhàng dời lên, đôi môi, lúc này có chút nóng hổi, nhẹ nhàng ấn lên cổ của Lôi Động, lại lên trên lỗ tai. Từng cảm giác rung động tâm thần có chút lâng lâng, Lôi Động chỉ cảm thấy thân thể lâng lâng. Nhưng trong thần hồn, cũng chịu một hồi rung động, giống như có dòng điện, đang chạy khắp toàn thân.

Huyết mạch của Lôi Động, thoáng cái bành trướng, hô hấp trở nên dồn dập, xoay người sang chỗ khác ôm lấy Đinh Uyển Ngôn. Nhưng nàng lại hóa thành sương mù lượn lờ, mà đầu ngón tay của Lôi Động chạm không trúng. Sau đó sương mù bay tới một hướng khác, lại dần dần ngưng tụ thành thân hình thon dài nổi bật. Hai gò má có chút ửng đỏ, che miệng cười khẽ, nói:

- Phu quân, chỉ là ban thưởng nho nhỏ thôi.

Lôi Động bị nàng trêu chọc có chút miệng khô lưỡi đắng, thấp giọng hấp tấp nói:

- Uyển Ngôn, ta thấy nên nhanh chóng tiến hành cửa thứ hai đi.

- Xem chàng hấp tấp chưa kìa? Cửa thứ hai, từ trước đến nay chính là khảo thí văn chương, nhưng mà, Uyển Ngôn cũng biết phu quân từ trước đến nay không thích thứ này. Thích thú cái khác, cho nên Uyển Ngôn làm chủ, cho phu quân trực tiếp vượt qua cửa thứ hai, chúng ta trực tiếp bắt đầu cửa thứ ba. Vừa rồi Uyển Ngôn đã nói qua, nước Đinh dùng võ lập quốc, bởi vậy, dân phong tương đối bưu hãn, mỗi người đều vui mừng khi cho nữ hài tử đi học võ. Cho nên cả đám nữ hài tử, cũng biết luyện chút ít võ khoa tay múa chân, dùng phòng ngừa vạn nhất. May mắn, phu quân ngươi cũng là người hiếu chiến, cho nên cửa thứ ba, đương nhiên là vũ quan rồi.

- Vũ quan?

Lôi Động sững sờ một chút, vội vàng lắc đầu nói:

- Cái này không tốt lắm đâu? Hai chúng ta nếu động thủ, động phủ sẽ bị hủy đấy. Uyển Ngôn ngươi không bằng làm chủ tiếp, cho vi phu trực tiếp vượt qua cửa quan này đi.

- Phu quân, làm sao có thể như thế được?

Đinh Uyển Ngôn chớp chớp đôi mắt kiều mỵ động lòng người, cười khẽ nói:

- Sao có thể như thế được, phu quân chưa vượt qua cửa ải nào trong ba cửa ải cả? Mà vũ quan này, nếu phu quân không nguyện ý xông vào, tối nay đừng mơ tưởng đụng đến nửa đầu ngón tay của Uyển Ngôn.

- Ách, vậy thì tới đi.

Lôi Động trong lòng cười khổ, sư tỷ nhà mình đúng là chẳng phải nhân vật đơn giản a. Kỳ thật thực lực phi thường bưu hãn, nếu chính mình dùng toàn lực, sợ tổn thương nàng. Nhưng nếu không toàn lực, đánh thế nào cũng khó mà làm gì được nàng.

- Không thể động thủ ở đây được, chúng ta lên bầu trời đánh, đánh xong lại trở lại.

Bình luận





Chi tiết truyện