chương 151/ 1216


Lôi Động nói:

- Chuyện này, ngươi cũng ít giả bộ làm người nhân nghĩa đi, ta và ngươi trong lòng đều biết rõ, Vạn Quỷ Quật ta, ở trong mắt Lưu đà chủ ngươi, có phải không đáng một đồng không? Huynh đệ tỷ muội Vạn Quỷ Quật chúng ta, phụ mẫu người nhà, có thể tùy tiện cho ngươi tùy tiện khi nhục cướp của sao?

- Khặc khặc, tiểu bối, ngươi ít giương nanh múa vuốt đi, ngươi muốn châm ngòi thị phi à.

Tên Lưu Vạn Sơn này nhìn một đám Vạn Quỷ Quật, lông mày nhíu lại, liền biết rõ nếu như để cho hắn tùy ý nói tiếp, chỉ sợ hôm nay không rời đi được:

- Nếu như ngươi có ý kiến với Lưu mỗ, cho dù có dựa theo quy củ tông phái, cứ quyết sinh tử lôi đài. Hôm nay ngươi bỏ qua khuyên cản của Lưu mỗ, diệt thân luyện hồn với người có khổ lao với tông môn, việc này ta nhất định sẽ bẩm báo tông môn, để cho trưởng lão tài quyết.

- Phi, họ Lưu, ngươi còn có xấu hổ hay không?

Đinh Uyển Ngôn sắc mặt lạnh lẽo, nổi giận mắng:

- Uổng cho ngươi là nhân cấp đà chủ một phương, tại sao không biết tốt xấu, ngươi dám liên kết với tên nhân vật đáng khinh thường này, giờ lại còn muốn sinh tử đấu? Ngươi muốn khoe khoang lợi hại của ngươi sao? Ở đây có Nhị sư thúc. Đường đường Trúc Cơ đấy, khi dễ Luyện Khí kỳ có gì tốt?

Vương Khang đối với loại người này, cũng cực kỳ khinh thường. Nhưng hắn cùng với Lý Trường An bất đồng, theo ý nào đó mà nói, Lý Trường An đã không phải là người của Âm Sát Tông nữa, mà trở thành tộc trưởng phụ thuộc tông phái. Nhưng tên Lưu Vạn Sơn này, lại là đà chủ phân đà Ngô quốc, nếu như giết hắn. Chỉ sợ chuyện này náo quá lớn. Liền hừ lạnh nói:

- Họ Lưu, ngươi cũng đừng càn rỡ. Đúng như Lôi Động nói, việc này tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nếu như ngươi muốn náo lớn. Vạn Quỷ Quật chúng ta cũng không phải ăn chay, tuyệt đối phụng bồi đến cùng. Về phần Lưu Vạn Sơn ngươi, Lưu đại đà chủ, sẽ có gia sư tìm ngươi tính sổ.

Lưu Vạn Sơn cũng chỉ muốn tranh một câu mà thôi, thân là đà chủ, chuyện không cứu được người là mất mặt lắm rồi, trong nội tâm tích tụ oán khí khó tiêu mà thôi. Nhưng việc này vốn là hắn đuối lý, nếu là náo lớn, cho dù tông phái xử trí tiểu tử họ Lôi thì thế nào? Chẳng lẽ Vạn Quỷ lão ma kia, sẽ bỏ qua không truy cứu mình? Tuy hắn thân ở khu vực xa xôi, cho nên không trao đổi quá nhiều với tông phái. Nhưng nghe nói, đồ đệ của Vạn Quỷ lão ma, mấy năm gần đây hình như không có nữ đệ tử, mà người này tuổi còn trẻ như thế, lại là nữ tử Luyện Khí tầng mười hai đỉnh phong?

Nhưng nếu như vậy mà thối lui, cũng không cam lòng. Không khỏi hừ lạnh nói:

- Bản đà chủ trung thành và tận tâm với tông phái. Mặc dù tên Lý Trường An làm việc có chỗ không ổn, hoàn toàn có thể bẩm với tông phái, sẽ có trưởng lão tông phái xử lý việc này. Một đám người Vạn Quỷ Quật các ngươi, một mình quát tháo, diệt toàn tộc ngươi ta. Cũng dám bỏ đi à?

- Hắc hắc, Lưu Vạn Sơn, ta cho ngươi mặt mũi không muốn à?

Tu vi ở đây, Vương Khang cao nhất, vào lúc này hắn khoanh tay cười nói:

- Trước Vương mỗ sẽ giới thiệu cho các ngươi biết một chút nhé, vị này chính là tiểu sư muội của Vương mỗ, Đinh Uyển Ngôn, chính là quán quân lần thi đấu lần này, người được Nguyên Anh lão tổ coi trọng. Ta thấy ngươi ngây ngốc ở thâm sơn cùng cốc này lâu rồi, không biết gió trong tông phái đang thổi hướng nào a.

Sắc mặt Lưu Vạn Sơn đại biến, chỉ với thân phận quán quân thi đấu, đã rất được người ta chú mục, có thể được Nguyên Anh lão tổ coi trọng, đây mới là vấn đề lớn. Trong nội tâm không khỏi mềm xuống, bắt đầu muốn lui lại.

Nào có thể đoán được, Vương Khang vẫn không chịu buông tha, bắt đầu đả kích tâm linh yếu đuối của hắn, lại giới thiệu nói:

- Vị này chính là Thiên Ma Cung Thiên Ma truyền nhân Đông Phương Phức, Đông Phương sư muội. Lần thi đấu này, cũng đạt đệ nhất song song với tiểu sư muội của ta.

Tuy Vương Khang bối phận cao, nhưng đối với Âm Sát Song Anh, đúng là không dám tự đại..

Lưu Vạn Sơn trong nội tâm kịch chấn, chỉ bốn chữ Thiên Ma truyền nhân kia, đã thừa sức làm hắn sợ rồi. Dựa vào thân phận và hậu trường của hắn ta, xoắn xuýt với đám người Vạn Quỷ Quật, vẫn có thể. Nhưng mà, đối với Thiên Ma, Lưu Vạn Sơn không có nửa điểm dư lực phản kháng. Sắc mặt có chút cứng ngắc, sau đó cười làm lành, nói:

- Vạn Sơn bái kiến Đinh cô nương, Đông Phương cô nương, thì ra là Âm Sát Song Anh đại danh đỉnh đỉnh giá lâm. Thất kính thất kính, lúc này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm. Tên Lý Trường An kia làm xằng làm bậy, dám phá hư quy củ của tông môn, đáng chết, bị chết tốt. Diệt thân luyện hồn, đúng là quá tiện nghi cho hắn.

Lôi Động đối với loại người nhìn sắc mặt nói chuyện, đúng là rất khinh thường.

Nhưng thực lực hiện giờ không đủ, không có cách nào tìm hắn tính sổ. Nhưng cũng không ngại ghi trong lòng, một ngày kia tìm cơ hội phải cho hắn trả giá vì hành vi này thật nhiều. Bởi vì cảm thấy còn tìm muội muội Lôi Thanh Nhi, cho nên sử độn quang, bay vào trong hậu viện.

- Sư đệ, ta đi mới tốt.

Đinh Uyển Ngôn giẫm lên Lục Vân Toa, đuổi sát theo sau, nói:

- Bộ dáng của ngươi sát khí chưa tiêu, ác hình ác trạng, làm không tốt còn dọa hỏng Thanh Nhi.

Độn quang của Lôi Động nhanh chóng trì trệ, ác hình ác trạng? Chính mình chẳng lẽ khủng bố vậy sao? Nhưng mà, hắn vẫn thu hồi Ác Quỷ Chướng, chỉ dùng thân pháp Quỷ Ảnh Độn, theo sát phía sau.

Tốc độ của hai người không chậm, chỉ mười hơi thở sau, đã hạ xuống một cái hoa viên. Vốn có thủ vệ, hẳn là đã bỏ chạy, nhưng bọn họ không có chạy xa, Vệ Hoa đã cuốn bọn họ vào trong Độc Huyết Phiên, hắn cười dữ tợn thì làm sao tha người. Cho dù những tiểu tán tu kia, cũng khó chống cự nổi Độc Huyết Phiên, càng không nói đến những phàm nhân chỉ mới học một chút ít quyền thuật, đã nói muốn tiêu diệt toàn tộc của người ta, đương nhiên không thể lưu lại nửa con gà con chó rồi.

Đinh Uyển Ngôn mở thần niệm ra, lúc này liền phát hiện trong hoa viên có một tòa tiểu biệt viện, có một tiểu nữ hài nhi và năm sáu phu nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hai người tiến đến, đã trông thấy có một mụ đàn bà đanh đá, đem một cây đao bén nhọn đang đặt trên cổ một tiểu nữ hài nhi phấn điêu ngọc mài, sợ tới mức toàn thân run lên, gắt gao nhìn thẳng Lôi Động, nói:

- Các ngươi là vì Lôi Thanh Nhi đến đây sao? Các ngươi phải buông tha chúng ta, bằng không thì...

Mụ ta còn chưa có nói xong, đã bị Đinh Uyển Ngôn tiện tay bắn một đám sát khí trùng vào huyệt vị trên người, cứng ngắc tại chỗ. Đao nhọn rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh bành bành. Không đợi người kia kịp phản ứng, chỉ thấy mắt hoa lên, tiểu cô nương kia chạy vào trong lồng ngực của Đinh Uyển Ngôn, ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi:

- Lôi Thanh Nhi đừng sợ, tỷ tỷ là người phụ mẫu của muội tìm tới cứu ngươi.

Có lẽ đúng là Đinh Uyển Ngôn lớn lên có lực tương tác hơn so với Lôi Động, Lôi Thanh Nhi mới tám tuổi quả nhiên không có sợ hãi nữa, ngược lại âm thanh còn mang theo hơi của trẻ con ngây thơ:

- Thần Tiên tỷ tỷ, cám ơn tỷ, tỷ lớn lên thật xinh đẹp.

Bình luận





Chi tiết truyện