chương 277/ 1216


Cũng không biết như thế nào mà thường ngày Lôi Động vẫn luôn khống chế tâm tình của mình vô cùng tốt, nhưng trước mặt nàng lại luôn không nhịn được mà trở nên sục sôi, khó thể kìm giữ tâm tình của mình.

Trong lòng Lôi Động hơi chút giận dữ, thanh âm có chút bất bình nói bóng nói gió:

- Thiên Ma đại nhân không biết gọi đệ tử tới đây có chuyện gì quan trọng?

Trong lòng hắn không khỏi có chút ác ý suy đoàn, nàng thấy trên người mình có nhiều bảo bối nên dẫn mình tới đây để dụ dỗ sao?

- Hừ...

Một tiếng hừ lạnh băng lãnh vang lên, sau đó thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên nói:

- Lấy tâm của tiểu nhân đo lòng quân tử. Lôi Động, ngươi như vậy mà muốn có tiền đồ sau này sao?

Trong lòng Lôi Động đang bị kiềm hãm, dĩ nhiên lúc này nhịn không được, nổi giận quát lớn:

- Đúng, là ta không có tiền đồ, chỉ có điều liên quan gì đến ngươi?

- Lớn mật... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thiên Ma lập tức quay đầu lại, trên dung mạo tuyệt mỹ của nàng hiện lên một, tia khổ não biến thành tức giận, quát:

- Ngươi thực sự cho rằng bản tôn không dám giết ngươi sao?

Vừa dứt lời, nàng vung tay tung ra một trảo, một chiếc ma thủ phảng phất do một cỗ hắc vụ tử vong ngưng tụ mà thành hướng thẳng về phía Lôi Động chụp tới. Đại thiên ma thủ, một chiêu này của nàng giống như một con ma đầu ác quỷ đang chụp thẳng xuống người Lôi Động bên dưới.

Sắc mặt Lôi Động lạnh lùng, vung tay tạo ra một viên minh hỏa đạn, tốc độ vô cùng nhanh bắn ra nghênh đón ma thủ. Đương nhiên là Lôi Động không hy vọng một kích này có thể đánh tan đại thiên ma thủ, cùng lúc đó Xích Luyện phi kiếm lăng không xuất hiện trước mặt hắn, chân khí bắt đầu quán thâu vào trong thân kiếm. Gần như cùng lúc với hỏa diễm bạch sắc hừng hừng bốc cháy lên, theo một tiếng quát của Lôi Động, Xích Luyện phi kiếm hóa thành một đạo kinh hồng xích hồng sắc cũng bắn thẳng về phía đại thiên ma thủ chém tới.

- Oanh...

Minh hỏa đạn nặng nề bắn trúng lên đại thiên ma thủ, u hỏa bắn ra bốn phương tám hướng. Tuy vậy nhưng đại thiên ma thủ này chỉ hơi bị chậm lại một chút, sau đó lại tiếp tục hướng về phía Lôi Động chụp tới. Trước mặt Lôi Động lúc này cũng đã hiện lên thêm một tấm ngân thuẫn hoa lệ mà vô cùng chắc chắn.

Đối mặt với sự áp bách của đại thiên ma thủ, mặt ngân thuẫn kia nguyên bản chỉ bé bằng tấm chắn bình thường, lập tức giống như đón gió lớn lên, thoáng cái đã to hơn một trượng, đón đỡ lấy đại thiên ma thủ, hào quang tỏa ra bốn phía, uy phong lẫm lẫm.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Bất Diệt linh thuẫn sau khi đón đỡ một đòn của đại thiên ma thủ hào quan trận trận bắt đầu đánh tan từng chút ma khí một.

Hầu như cùng lúc đó, Xích Luyện phi kiếm của Lôi Động cũng trầm trọng chém lên trên người Thiên Ma, nhưng mà chưa kịp tới gần người nàng đã bị một cỗ quang mang năng lượng trong suốt ngăn trở lại, hỏa quang bạo khỏi, rung động ầm ầm, cây cối xung quanh bị chấn động đều ngã rạp xuống.

- Cực phẩm linh thuẫn? Cực phẩm linh kiếm?

Thiên Ma cũng có hơi chút giật mình, một chiêu đại thiên ma thủ kia cũng chỉ do nàng tùy tiện đùa nghịch đánh ra mà thôi, xa xa không phải là thực lực chân chính của bản thân nàng, nhưng mà Lôi Động cũng có thể sử dụng năng lực của chính mình đón đỡ được làm cho nàng trở nên kinh ngạc.

Mà chuôi hỏa diễm kiếm đang hừng hực thiêu đốt này tựa hồ uy lực cũng vượt xa linh khí bình thường. Lôi Động đương nhiên không có cuồng vọng chiến thắng được Thiên Ma, nhưng sau khi chém nàng một kiếm hắn cũng cảm thấy thoải mái trong lòng một chút, vung tay triệu hồi Xích Luyện phi kiếm, sắc mặt trở nên bình tĩnh xuống, gật đầu nói:

- Linh thuẫn này tên là Bất Diệt, kiếm này là Xích Luyện, còn có áo choàng này là Huyết Sắc, tất cả đều là cực phẩm linh khí.

Lôi Động cũng không giấu diếm Thiên Ma chút nào, một chiêu vừa rồi của nàng quả thật đã làm cho hắn kinh động.

- Ba kiện cực phẩm linh khí sao?

Đầu óc Thiên Ma cũng trở nên hơi choáng váng, hồ đồ một chút. Tuy rằng lấy thực lực của nàng thì có ba kiện cực phẩm linh khí cũng là chuyện dễ dàng, nhưng loại chuyện này đặt ở trên người Lôi Động thì có chút không thể tưởng tượng được. Nàng kinh ngạc nhìn Lôi Động nói:

- Không tồi, tiến bộ của ngươi rất lớn, tu vi đã đến Trúc Cơ kỳ tầng sáu, hơn nữa còn có ba kiện cực phẩm linh khí, đích xác có năng lực đánh cùng Hoàng Phủ Sách một trận. Chỉ có điều ngươi phải cẩn thận, trong tay Hoàng Phủ Sách cũng có một kiện cực phẩm linh khí tên là Huyết Thần đao, mấy năm gần đây hắn đã phối hợp với tiên huyết của hàng trăm vạn người rèn đúc, hiện nay uy lực của Huyết Thần đao đã vượt lên trên cực phẩm linh khí bình thường rồi.

Lôi Động cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, Thiên Ma không trợ giúp cho đệ tử của mình thì thôi, cư nhiên còn nói ra đòn sát thủ của Hoàng Phủ Sách cho mình biết. Dùng tiên huyết hàng trăm vạn người rèn đúc Huyết Thần đao, Hoàng Phủ Sách này quả thực có thủ đoạn độc ác, vượt qua sự tưởng tượng của bản thân mình. Chỉ có điều Lôi Động tự nhận mình có rất nhiều bảo bối, muốn đánh chết Hoàng Phủ Sách thì vẫn có thể được. Hắn nhìn Thiên Ma cũng thay đổi đi rất nhiều, nhẹ nhàng vái chào nói:

- Đa tạ Thiên Ma đại nhân đã thông báo cho biết.

Thấy Lôi Động có bộ dáng cung kính với mình, trong lòng Thiên Ma ngược lại trở nên có cảm giác khó chịu. Lôi Động oán hận nàng thì không biết vì sao nàng lại có cảm giác thoải mái một chút, có như vậy thì mình mới biết vị trí của mình trong lòng hắn rất sâu. Nàng cũng muốn triệt để quên đi chuyện kia, triệt để xóa đi hình bóng của Lôi Động sâu trong nội tâm của nàng, nhưng mà càng nghĩ lại càng không được, càng không thể quên được hắn, không những vậy còn trở nên khắc sâu hơn trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn, tu luyện từ Luyện Khí kỳ đến Nguyên Anh Kỳ, nàng chưa bao giờ cảm thụ qua chuyện này, chỉ hận không thể lập tức bóp chết hắn, nhưng mà cuối cùng lại không thể hạ thủ được. Trong tâm trí nàng lúc nào cũng bất tri bất giác hiện lên hình bóng, động tác của hắn.

Lúc này nàng đang lo lắng Lôi Động không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Sách, cố ý đứng chờ ở cửa môn phái, muốn nhìn một chút xem thực lực của hắn hiện nay như thế nào? Sau khi nhìn thấy hắn có ba kiện cực phẩm linh khí, trong lòng Thiên Ma mới buông xuống một tảng đá lớn. Tên Hoàng Phủ Sách có danh nghĩa đệ tử này của nàng, thực chất thì nửa điểm tình cảm cũng không có.

Từ khi tiếp nhận di mệnh của sư tôn chấp chưởng Thiên Ma Cung tới nay, nàng duy nhất dạy qua đệ tử chỉ có Dương Mạc và Đông Phương Phức mà thôi, còn lại các đệ tử khác đều là Dương Mạc thay nàng dạy dỗ. Tình cảm của bản thân nàng cực kỳ lãnh đạm, để nàng có chút cảm tình thì chỉ có sư tôn nàng, cùng với Dương Mạc và Đông Phương Phức mà thôi. Về phần Hoàng Phủ Sách sống hay chết thì đối với nàng cũng không có sự khác biệt gì.

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một việc, sắc mặt có chút lạnh lùng nói:

- Thiếu chút nữa quên hỏi ngươi một việc, ngươi và tiểu nha đầu Âm Dương Hợp Hoan Tông kia có chuyện gì xảy ra?

Bình luận





Chi tiết truyện