chương 213/ 1216


- Ý của ngươi là, ngươi trên người mọi người đều có loại Tầm Lang Quy này?

Vốn Lôi Động cũng cảm thấy kỳ quái, mà Thích Phỉ Phỉ làm thế nào tìm tới nơi này.

Ai muốn, nàng có bực bổn sự này sao? Nhưng trên thế giới này, bàng môn tả đạo vô cùng nhiều, Lôi Động tới chín thành chín, cả đời này chưa từng nghe nói qua.

- Đây cũng không phải, Đông Phương Phức cùng Đạm Đài Băng Vân là nữ, mà loại pháp thuật này chỉ có tác dụng với nam nhân.

Thích Phỉ Phỉ trả lời rất thành thật, lại bổ sung nói:

- Ngoài ra, còn có hạn chế khoảng cách. Theo Phỉ Phỉ nói, nếu khoảng cách của song phương là ngàn dặm, chỉ có thể mơ hồ cảm thụ. Trong vòng tám trăm dặm, có thể xác định phương hướng, trong vòng năm trăm dặm, có thể xác định đó là ai.

Lôi Động không có trả lời nàng, mà cẩn thận cân nhắc chuyện này một chút, nói:

- Ở gần chúng ta có ai không?

- Không có, trong vòng ngàn dặm, không có ai. Đương nhiên, kể cả Đông Phương Phức cùng Đạm Đài Băng Vân.

Thích Phỉ Phỉ đáp.

- Tốt, ngươi tạm thời ở bên cạnh ta.

Lôi Động nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mang nàng bên người, lợi nhiều hơn hại. Ít nhất, trừ Đạm Đài Băng Vân ra, ai muốn đánh lén mình, chỉ sợ phải nghênh đón mình phản sát, không chút do dự nói:

- Đi, chúng ta rời khỏi tháp, tiếp tục tìm kiếm hắc tháp tiếp theo, Tẩy Tâm Quả nhất định phải có.

Lôi Động vừa định chạy xuống chân tháp, nhưng lập tức bị Thích Phỉ Phỉ ngăn cản, nàng có chút kỳ quái nói:

- Lôi sư huynh, xem ra ngươi hiểu biết rất ít với Tâm Ma Điện a. Chẳng lẽ người của Thiên Đạo Minh, không có nói tỉ mỉ sao?

- Chỉ giáo cho?

Lôi Động nhíu mày, lạnh giọng nói.

- Lôi sư huynh mời theo Phỉ Phỉ đến đây.

Thích Phỉ Phỉ chân đẹp điểm lên hư không, thân hình hóa thành một đoàn hồng quang, biến thành nửa khí nửa sương mù, lao vào trong đại sảnh.

Lôi Động ngự sử quỷ vệ, theo sát phía sau. Sau mười hơi thở, Thích Phỉ Phỉ dẫn đến điểm cuối cùng, chỉ vào một nơi, đây là vòng xoáy màu đen, nói:

- Lôi sư huynh, thứ này là tùy cơ truyền tống tới khu vực hắc tháp khác.

Lôi Động mặt có chút không dám tin, xem ra, Thiên Đạo Minh vẫn còn phòng bị mình.

Đối với loại hành vi này, Lôi Động chỉ có xì mũi coi thường, ghét bỏ bọn họ làm việc không đại khí. Đã muốn dùng người, vừa muốn phòng người, đúng là hẹp hòi. Nếu là lúc bình thường, Lôi Động chỉ vào truyền tống trận này của Thích Phỉ Phỉ, nhất định sẽ hoài nghi. Nhưng lúc này, Lôi Động có ra lệnh nàng cũng không dám. Không nói trước nàng chỉ vừa sinh ra ý niệm bất lợi trong đầu của nàng, thì bản thân mình đã cảm ứng được. Nếu như mình chết, Thích Phỉ Phỉ nàng bị hồn luyện dung hợp chi thuật, nhất định phải chết, không may mắn thoát khỏi.

- Lôi sư huynh nếu không yên tâm, Phỉ Phỉ có thể đi trước.

Thích Phỉ Phỉ thần sắc có chút ảm đạm, hiển nhiên đối với hành vi trầm ngâm của Lôi Động mà thương tâm.

- Không cần, cùng đi.

Lôi Động chắc chắc nàng sẽ không dám chơi bịp bợm, cầm bàn tay của nàng, thân hình tiến lên, nhảy vào trong vòng xoáy truyền tống trận.

Cảm giác choáng váng không mạnh bằng lần trước, hiển nhiên khoảng cách truyền tống không xa, không bằng lần đầu tiên. Lôi Động cùng Thích Phỉ Phỉ vừa mới hiện hình, suy nghĩ đã tỉnh táo lại.

Lôi Động cực kỳ cảnh giới triển khai thần niệm hoàn toàn, lần này truyền tống vận khí không tệ, không có rơi vào sào huyệt của yêu thú. Con mắt nhìn khắp nơi, chung quanh là đầm lầy, có hương vị bùn đất, trong bùn có bong bóng bay lên, bay tới không trung. Đưa mắt nhìn lên trên, chỉ thấy có một loài chim không có lực sát thương, nhàn nhã dạo bước trong bùn, mổ một ít cá giống cá chạch.

Bỗng nhiên, một con cá sấu từ trong bùn lấy hiện ra, răng nhọn cắn xé con chim này, sau đó kéo nó vào sâu trong bùn, không còn thấy bóng dáng nữa. Những con chim còn lại, lập tức kinh hãi, bay lên không trung, cánh chim rộp trời.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lôi Động không thay đổi. Đầu cá sấu tuy hung mãnh, nhưng cũng chỉ là dã thú mà thôi, phân ra mấy con lệ quỷ, cũng có thể hành hạ nó tới chết rồi thôn phệ. Dã thú tuy mạnh, nhưng trong mắt tồn tại như Lôi Động, còn kém xa con sâu cái kiến.

Đầm lầy chi địa, mênh mông, chỉ có thưa thớt bóng cây cổ thụ thưa thớt, ngẫu nhiên còn nhìn thấy một ít cây bụi thấp và lùm cỏ.

Lần trước là rừng rậm băng hàn, nhưng lần này lại là đầm lầy. Theo như vậy, thì vị trí của hắc tháp có một trăm tám mươi khu vực, chỉ sợ hoàn cảnh không giống nhau.

- Thích Phỉ Phỉ, ngươi có cảm ứng được người nào khác không?

Lôi Động thở ra một hơi, chấp tay sau lưng, lăng không hư bay lên, thân hình bay cao thấp, âm thanh mang theo tiết tấu hàm súc thú vị, nhàn nhạt hỏi.

Thích Phỉ Phỉ tập trung tinh thần một lát, chậm rãi lắc đầu nói:

- Trong ngàn dặm, không có Tầm Lang Quy nào.

- Thời gian cấp bách, trước tìm hắc tháp.

Lôi Động trầm giọng nói ra:

- Chúng ta chia nhau hành động.

- Lôi sư huynh, Phỉ Phỉ có bảo bối ngươi cầm đi.

Thích Phỉ Phỉ khi đang nói chuyện, theo trữ vật thủ trạc lấy ra một viên châu trong suốt, giao một khỏa cho Lôi Động, nói:

- Vật ấy chính là Vạn Lý Truyền Âm Châu, nếu chúng ta ai tìm được hắc tháp, nên truyền chân khí quán thâu vào trong hạt châu, hạt châu của đối phương sẽ tỏa sáng, hơn nữa có thể nghe được đối phương nói chuyện. Với tu vi hiện giờ của Lôi huynh, khoảng cách mấy vạn dặm, ta và ngươi cũng có thể liên lạc với nhau.

Lôi Động nghiêng mắt liếc nhìn Thích Phỉ Phỉ, thầm nghĩ trên người của nữ nhân này có nhiều thứ thiên kỳ bách quái a. Những thứ này vô cùng hữu dụng, đương nhiên cũng không sĩ diện hảo với nàng, sau khi cầm lấy, tế luyện một chút, thí nghiệm một phen.

Quả nhiên phát hiện hạt châu của Thích Phỉ Phỉ sáng lên một hồi, liền có thể nghe được âm thanh hắn nói chuyện.

Không trì hoãn thời gian nữa, Lôi Động lại nói:

- Thích Phỉ Phỉ nếu ngươi gặp được yêu thú Trúc Cơ, thi thể huyết nhục, thú hồn đều giữ lại cho ta. Ta sẽ cho ngươi thù lao tương ứng.

- Lôi sư huynh muốn cho quỷ vệ ăn?

Thích Phỉ Phỉ vừa nghĩ tới ba con quỷ vệ, bỗng nhiên sắc mặt có chút kinh nghi bất định, nói:

- Chẳng lẽ nói, ba con quỷ vệ kia phát triển, còn chưa có đạt tới cực hạn thần niệm của sư huynh sao?

- Thích Phỉ Phỉ, không nên hỏi chuyện ngươi không nên hỏi.

Lôi Động hừ lạnh một tiếng, sau đó ném cho nàng mấy khỏa Quá Phong Hồn Châu.

Cưỡi lên Ác Quỷ Chướng, hóa thành một đoàn khói đen, trực tiếp bay qua bên trái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thích Phỉ Phỉ xa xa nhìn thấy Lôi Động biến mất, mới nhẹ nhàng thở dài. Cưỡi lên đoàn khói đỏ, bay sang một hướng khác, tốc độ kia, cũng không chậm hơn Lôi Động.

Hai ngày sau, Lôi Động vừa mới đánh chết một đầu cá sấu Trúc Cơ kỳ tầng hai. Hạt châu trong tay sáng lên, bên trong truyền đến âm thanh của Thích Phỉ Phỉ.

- Lôi sư huynh, ta ở phía đông bắc, đã trông thấy hắc tháp. Nhưng ngươi cẩn thận một chút, ta cảm ứng Lang Gia Sơn Hề Đông Lai, hắn đang ở đó.

Trong nội tâm Lôi Động vui vẻ, chia nhau dò xét đúng là không tệ, Thích Phỉ Phỉ cái khác không nói, làm việc đúng là nhiệt tâm. Lôi Động gấp rút thúc dục chúng quỷ vệ thôn phệ huyết nhục, sau đó thể trạng sáng lên, da của Phệ Hồn Ảnh Hổ sáng lên.

Bình luận





Chi tiết truyện