chương 211/ 1216


Nghe nàng nói lời này, Lôi Động cảm thấy hợp lý, nếu nàng thật sự cam nguyện bị làm nô bộc cả đời, thậm chí sau khi chết thần hồn bị mình khống chế, Lôi Động đúng là không tin.

- Ngươi có thể tin ta?

Lôi Động y nguyên cười lạnh cuống quít:

- Nếu là ta đến lúc đó không lau đi lạc ấn, không thả thần hồn của ngươi, chẳng phải ngươi vĩnh viễn không có ngày siêu sinh sao? Thích Phỉ Phỉ, chính ngươi nên nghĩ kỹ, nếu thật đãi sự tới khi đó, ngươi sống không bằng chết đấy.

Lôi Động lúc này, đã cho quỷ vệ ngừng công kích, đông đảo lệ quỷ, cũng bay lên trời, không ở gần nàng nữa.

Thích Phỉ Phỉ trôi nổi giữa không trung, nhìn qua những lệ quỷ này có gương mặt hung tàn của lệ quỷ và quỷ vệ. Sắc mặt tái nhợt trước đó, có chút do dự, nhìn thật sâu gương mặt kiên quyết của Lôi Động.

Thật lâu sau, Thích Phỉ Phỉ mới sâu kín thở dài nói:

- Lôi sư huynh, lần này vốn là tiểu muội bị ma quỷ mê hoặc tâm thần, nếu không như thế, thì sao có thể gặp đại nạn này? Nhưng mà, tiểu muội tu luyện đến nay, cũng có thể nhận ra được đôi chút nhân tâm của người ta, nhất là nam tử nam tính, phần lớn những kẻ nhìn thấy tiểu muội đều là người tham lam háo sắc, thèm chảy nước miếng. Cho dù có người chính đạo, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, cũng động một ít tâm tư dơ bẩn trong suy nghĩ. Phỉ Phỉ vừa nhìn bọn họ, liền có thể biết bọn họ nghĩ cái gì.

Lôi Động mặt ngoài nhẹ nhõm, nội tâm lại cực kỳ cảnh giác. Thích Phỉ Phỉ này một khi có ý định gió thổi cỏ lay gì, Lôi Động quyết định ra tay trực tiếp giết nàng, không hề cho nàng nửa điểm cơ hội hoa ngôn xảo ngữ.

- Nhưng Lôi sư huynh ở đây, tiểu muội chịu đau khổ, nhưng mị thuật mà ta kiêu ngạo lại không có chút hiệu quả gì, liền biết mình xui xẻo.

Thích Phỉ Phỉ có chút thê lương và hoảng sợ, đắng chát cười nói:

- Nhưng mà, trực giác của tiểu muội tự nói với mình. Lôi sư huynh là thế hệ tâm như bàn thạch, ngược lại còn đáng tin hơn những tên nam nhân suốt ngày miệng như bôi đường mật. Chỉ cần Lôi sư huynh chịu lập lời thề, sau khi âm dương giao thái lấy nguyên âm của tiểu muội, liền xóa lạc ấn, thả một đám thần hồn của tiểu muội ra ngoài. Tiểu muội nguyện ý tin tưởng một lần, nếu như tiểu muội nhìn lầm, cũng chỉ tự trách mình ánh mắt không tốt, chẳng trách người khác.

- Tốt, Lôi mỗ sẽ lập lời thề.

Lôi Động chậm rãi mà ngưng trọng nói một câu, trên mặt thần sắc nghiêm trạng, sau đó phát thệ.

Thích Phỉ Phỉ nghe Lôi Động phát lời thề xong, thần sắc có chút phức tạp. Dựa theo lẽ thường mà nói, bất luận một tu sĩ nam nhân nào, sau khi lấy được quyền khống chế thần hồn của nàng, cả đời này chỉ sợ sẽ xem mình là tài sản tư nhân, vĩnh viễn không có khả năng phóng thích. Cho dù đã lập lời thề, thì có thể làm thế nào. Nhưng trực giác của nàng mách bảo, trực giác cảm thấy sau khi Lôi Động đạt được mục đích, nhất định sẽ phóng thích mình ra. Trong nội tâm, cũng có chút cảm xúc phức tạp khó hiểu, cảm thấy có chút may mắn, lại có chút u oán. May mắn là, cả đời này không có hoàn toàn hủy diệt, còn có được cơ hội tự do rất lớn. Nhưng u oán chính là, tên Lôi Động này, lại là người vô cùng kiên định, có thể ở trước mặt vưu vật như mình mà không lý tới, không có chút cảm giác lưu luyến quý trọng. Trải qua thời gian dài được nam nhân truy cầu và cung phụng, ngạo khí, trước mặt của hắn không đáng một đồng, tùy ý cho hắn chà đạp.

Thấy nàng có thần sắc phức tạp, Lôi Động làm sao ngờ được suy nghĩ của nàng hiện giờ lại không thể tưởng tượng được như thế chứ, còn tưởng rằng nàng vẫn lo lắng chính mình, cho nên ngữ khí hòa dịu đôi chút:

- Thích sư muội, Lôi mỗ tuy cái gì cũng sai. Nhưng nói sẽ thả ngươi, sau khi Lôi mỗ lấy được thứ mình muốn, đương nhiên sẽ thả ngươi. Ngươi đem tất cả linh khí pháp khí, kể cả trữ vật thủ trạc đều ném qua đây.

- Đa tạ sư huynh.

Trong nội tâm của Thích Phỉ Phỉ cũng thả ra, thu hồi tâm thần loạn chuyển của mình lại, chậm rãi bay xuống. Nàng lúc này, không có u oán, chỉ có bình tĩnh. Cầm một tấm vải hồng, ném lên cao mấy trượng, ngay sau đó, một thanh trường kiếm màu hồng dung luyện vào trong thần hồn, pháp thuẫn, trữ vật thủ trạc, còn có một bao vãi màu hồng. Lôi Động có chút không hiểu, có trữ vật thủ trạc, còn mang theo bao vải làm gì?

Sau đó, trên mặt của Thích Phỉ Phỉ có chút ngượng ngùng, bắt đầu rút đi những thứ bên dưới quần thoa đẹp đẽ của nàng. Tuy nàng xuất thân từ Âm Dương Hợp Hoan Tông, từ nhỏ có kiến thức không ít về chuyện nam nữ, tu tập một ít công pháp, cũng hiểu nhiều về phương diện này. Nhưng nàng không giống với những đệ tử đã sớm song tu, nàng tu luyện Tố Nữ Âm Đan Lô Đỉnh đại pháp, lần đầu tiên ở trước mặt nam nhân, cởi quần áo trên người, chung quy có chút không tốt, nhất là trước mặt Lôi Động, nàng cảm thấy ngượng ngùng.

Sa mỏng màu hồng, váy dài, từng kiện từng kiện bị ném ra xa xa. Sau lưu lại, chỉ có một cái quần lót nhỏ, một cái yếm đỏ tươi. Da thịt toàn thân trắng như tuyết, lộ ra bên ngoài.

Thích Phỉ Phỉ xuất thân là đệ tử của tông pháp đỉnh cấp Âm Dương Hợp Hoan Tông, thân thể mềm mại lộ ra một nửa, dùng tay trắng che lại, thân thể thon dài mềm mại làm cho người ta thèm nhỏ dãi, thân thể gần như hoàn mỹ lạnh run, trên trán có chút u oán và cầu xin thương xót.

Đổi lại là những nam tử bình thường gặp một màn này, chỉ sợ thú tính lập tức bộc phát. Nhưng Lôi Động, hắn đã vượt qua Xá Nữ Tiêu Hồn đại pháp của Diễm Ma, cho nên có sức chống cự nhất định trên phương diện này. Hắn có được ưu thế mà nam nhân ở thế giới này không có, đó là trong kiếp trước, hắn thường xuyên xem không ít phim JAV (ps: các bác chắc biết Japan Adult Videos là gì mà). Trong đó có đủ loại tràng diện dâm dục, cũng nhìn thấy nhiều lắm, cho nên sức chống cự ở phương diện này mạnh hơn người bình thường ở thế giới này.

Nhưng dù vậy, Lôi Động cũng cảm thấy tâm thần rung động, thú tính bốc cháy bừng bừng. Tâm thần đại động, trong đầu vội vàng suy nghĩ tới dung mạo tuyệt sắc của Đinh Uyển Ngôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nhớ tới cảnh Thiên Ma quần áo rách rưới, nửa che nửa đậy, thân thể mềm mại linh lung giống như nữ thần, mượn thân thể Thiên Ma, Lôi Động lúc này mới cắt được mơ màng với thân thể của Thích Phỉ Phỉ.

Sắc mặt nghiêm nghị. Không chút khách khí, dùng thần niệm quét tới quét lui trên người nàng, để ngừa nàng còn cất dấu linh khí pháp khí gì đó. Sau khi không phát hiện cái gì, Lôi Động lúc này mới phân phó nàng ngồi xếp bằng xuống. Thân hình của hắn lóe lên, bay tới phía sau nàng, một tay đặt lên ót của nàng, trầm giọng quát:

- Nếu không muốn chết, không muốn thần hồn câu diệt, đừng nhúc nhích hay suy nghĩ lệch lạc. Thích Phỉ Phỉ, nhanh chóng mở rộng tâm thần. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thích Phỉ Phỉ biết rõ việc đã tới nước này, đã không có nửa điểm cơ hội đổi ý. Cho nên đành phải đi theo con đường này, về phần kết quả như thế nào, đúng là phải phó mặc cho số phận. Nhưng ít ra, nàng vẫn còn cơ hội được sống.

Bình luận





Chi tiết truyện