chương 781/ 1216


Tà Phượng lách mình đi, đã thấy một nam tử cao gần tám thước đang huyền phù cách tàu cao tốc mười trượng, hắn chẳng những một thân áo đen, khuôn mặt gầy cao mà tràn ngập cảm giác hung ác nham hiểm. Trong ngọc giản, có rất nhiều biến hóa cung cấp cho yêu thú tham khảo, nhưng Âm U Huyền Xà chọn tới chọn lui, lại chọn hình này, bởi vậy có thể thấy được quan điểm thẩm mỹ của hắn khác xa thường nhân, tương tùy tâm sinh, cũng là đạo lý này.

- Huyền Xà, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Tà Phượng bởi vì chuyện Lôi Động chậm chạp không tỉnh lại, nghĩ biện pháp gì cũng vô dụng, trong lòng đang bực bội lắm.

- Tà Phượng, ngươi thật sự là không có lễ phép.

Âm U Huyền Xà nói ra:

- Bằng hữu cũ tới chơi, chẳng lẽ không cho tiến vào sào huyệt ngồi một chút sao?

Tà Phượng nghe vậy, chênh lệch chút ít muốn ném một đạo Âm Sát Thiên Lôi về phía hắn, ngươi mới ở sào huyệt, cả nhà ngươi đều ở sào huyệt. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, nơi ở của con rắn này đúng là sào huyệt a. Đúng là đám dã man, chưa khai hóa. Bỗng nhiên, tâm niệm nàng vừa động, có chút so đo, ngưng thần tĩnh khí nói ra:

- Vậy thì tốt, ta mời ngươi vào trong ngồi một chút, nhưng ngươi không được xằng bậy.

Huyền Xà nghe xong, vô cùng cao hứng, đây là lần đàu tiên hắn kết giao với người khác, loại cảm giác này quả nhiên khác với giết tới giết lui, vội vàng đáp ứng nói:

- Hảo hảo, ta sẽ không xằng bậy.

Hắn làm gì hiểu được, hắn nào vừa tiến vào trong, đã nằm trong tính toán của Tà Phượng.

Bởi vì xuất thân và tuổi tác của Tà Phượng, cho nên một ít âm mưu của nàng giống như thế hệ cáo già, sống lâu thành tinh, nhưng nàng cũng khó mà so sánh được với những lão quái vật sống lâu năm của nhân loại. Nhưng so với Huyền Xà sống ở nơi thiếu văn minh như thế này, lại lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.

Tuy Huyền Xà tu luyện rất lâu năm, nhưng sinh tồn ở nơi này vô cùng đơn giản, tu luyện, săn giết, thậm chí là bị săn giết. Làm gìtiếp xúc với các loại âm mưu quỷ kế. Chỉ cần theo phương diện này mà nói, Huyền Xà còn ít tiếp xúc với con người hơn cả Lôi Long, cho nên mạnh lắm cũng có hạn mà thôi.

Tà Phượng dùng lễ tiết mời vào trong tàu cao tốc, Huyền Xàchưa nhìn thấy các mặt của xã hội, hưng phấn giống như hài đồng ngó đông ngó tây một lúc. Hắn trong khoảng thời gian ngắn, từ trong ngọc giản của Tà Phượng học được một ít tập tục đơn giản. Giống như hài đồng mới học chữ vậy, đối với bản thân mình sinh hoạt ở nơi thiếu thốn tới tận cùng, lúc này không kiềm nén được, chạy đến bên cạnh Tà Phượng, muốn năn nỉ TàPhượng dẫn hắn tới thế giới bên ngoài.

Tà Phượng không nhanh không chậm phẩm trà với Huyền Xà, trầm ngâm một lát, nói:

- Ngươi muốn rời khỏi u ám hư không? Đến thế giới Minh vực xem một chút?

- Không sai, không sai!

Huyền Xà bị thiết kế tinh xảo trong tàu cao tốc của Tà Phượng làm khiếp sợ, so sánh với nơi này, "Sào huyệt" của hắn quả thực là phòng của tên ăn mày. Đổi lại những yêu thú có sào huyệt đẹp thế này, Huyền Xà không thể nói trước đã sớm dựa vào luật rừng, động thủ đoạt lấy. Nhưng đối với Tà Phượng, hắn không dám xằng bậy, mơ hồ trong đó, hắn có thể cảm nhận được lực lượng của Tà Phượng thập phần cường đại, xem chừng hắn không phải là đối thủ. Huyền Xà càng hướng tới thế giới trong ngọc giản, có chút vội, nên nói ra:

- Chỉ cần ngươi chịu dẫn ta đi ra ngoài, ta sẽ gửi tặng ngươi ba thành thiên tài địa bảo của ta.

Lúc này, trên bộ mặt xấu xí hung ác kia, lộ ra bộ dáng đau như cắt thịt.

- Ba thành?

Tà Phượng cười rộ lên, nói:

- Trước kia ta đã nói với ngươi, ta là nhất tộc chi chủ, dưới trướng ta có hơn vạn tộc nhân, chiếm hai thành địa bàn của Minh vực. Nếu bàn về tài phú, cũng nhiều hơn ngươi, mà ba thành thiên tài địa bảo của ngươi, ngươi nên giữ lại là được. Ta ở đây còn có chuyện quan trọng cần làm, tạm thời sẽ không trở về.

Lúc mới gặp được đầu Huyền Xà này, khi đó Tà Phượng chưa khôi phục được bao nhiêu thương thế, cho nên mới không có nảy sinh xung đột với hắn. Nhưng hôm nay, thương thế đã tốt lên được tám thành, cũng không ngại trở mặt với Huyền Xà. Huyền Xà càng lợi hại, cũng chỉ dựa vào bản năng chiến đấu mà thôi. Mà Tà Phượng lại có Tiên Thiên Linh Bảo Phượng Vũ Cửu Thiên vô cùng nổi tiếng, cho nên sức chiến đấu của nàng tăng thêm mấy thành.

Ngay cả Lôi Long cũng ăn thiệt hại trong tay của nàng, cũng hiểu có và không có bảo bối, là khác biệt cỡ nào. Huống chi thực lực của Lôi Long, còn trên Huyền Xà, dù sao Lôi Long có thần niệm rất mạnh, trực tiếp so được với cường giả Hóa Thần trung giai. Hơn nữa Lôi Long là dị sủng trời sinh, có huyết thống Phi Long thuần túy. Mà huyết mạch của U Minh Huyền Xà kém hơn rất nhiều, ngược dòng tìm hiểu lịch sử tổ tiên cũng không có gì lợi hại. Cố gắng cũng có thể tìm được chút huyết mạch của Long tộc, thuộc loại họ hàng đại bác bắn không tới.

Vừa nghe Tà Phượng nói thế, Huyền Xà gấp lên, sắc mặt âm tàn, nhưng rất nhanh liền trì hoãn lại, tuy nói hắn không hiểu đối nhân xử thế, cũng không hiểu cái gì gọi là Minh vực. Nhưng hắn trà trộn trong hư không này lâu như thế, lăn lộn cả đời đi được tới ngày hôm nay. Bởi vậy, cảm giác đối với nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ. Hắn có một loại trực giác, Tà Phượng dường như đang chờ mình trở mặt. Cho nên đành phải nhịn xuống, vẻ mặt cười giả dối, nói:

- Tà Phượng, giúp đỡ chút được không? Nếu không, ta cho ngươi năm thành bảo bối?

- Huyền Xà, ta sẽ nói thật với ngươi, cho dù ngươi đem toàn bộ bảo bối cho ta, ta cũng không có hứng thú.

Tà Phượng bộ dáng lười biếng, giống như có chút không kiên nhẫn.

- Vậy ngươi nói, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng dẫn ta ra ngoài? Đến cái nơi phồn hoa kia.

Huyền Xà gấp lên, trực tiếp nói ra chí nguyện lớn lao của mình.

- Chỉ cần ngươi chịu nói, ta có thể làm được.

- Một ngàn năm, chỉ cần ngươi hiệu lực cho ta một ngàn năm, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.

Tà Phượng giống như chẳng nói cái gì quan trọng, uống một ngụm trà, trực tiếp sử dụng công phu sư tử ngoạm nói.

- Cái gì?

Tròng mắt Huyền Xà trừng lên, nói:

- Ngươi muốn ta làm thủ hạ của ngươi? Còn phải suốt một ngàn năm? Tà Phượng, ngươi đang nói đùa? Không được, điều kiện này tuyệt đối không được.

Huyền Xà dùng ngôn ngữ nửa đời của hắn chưa nói qua, lắc đầu như trống bỏi.

- Ha ha, đó là ngươi nói, chỉ cần ta chịu nói, ngươi sẽ chịu làm?

Tà Phượng nhìn hắn, cười lạnh. Nhưng ngữ khí lại dừng một chút:

- Nhưng mà, ngươi đã hiểu lầm ý của ta. Ngươi nên biết, ta là tộc trưởng, là tứ đế trong Minh vực, thân phận địa vị vô cùng cao quý. Nhưng mà, cho ngươi đường đường một Hóa Thần Kỳ Huyền Xà làm thủ hạ của ta, có chút không hợp tình lý, ta chỉmời ngươi là cung phụng trưởng lão một ngàn năm, cung phụng trưởng lão ngươi hiểu không? Tri thức trong ngọc giản chắc có đấy.

Huyền Xà than một tiếng, không ngừng gật đầu, nói:

- Cung phụng trưởng lão ta hiểu, ngươi bảo ta đảm nhiệm chức vụ khách khanh trong tộc, bình thường hưởng thụ các loại cung phụng, quyền lực. Nhưng dưới tình huống đặc biệt, mới cần ra tay giải quyết nguy cơ.

- Đúng vậy, địa vị của cung phụng trưởng lão vô cùng cao quý, cơ hồ là cùng cấp với ta, ngày bình thường ngươi có thể điều khiển và ra lệnh cho tộc nhân của ta làm việc, cũng không phải đảm nhiệm cái gì thuộc hạ a.

Tà Phượng lại lừa dối nói:

- Trọng yếu nhất là, ngươi hoạt động trong Minh vực, liền có được thân phận hậu trường cứng rắn, ai là địch với ngươi, chính là địch của hơn vạn tộc nhân Minh Phượng tộc chúng ta. Huống chi, nếu như ta mang ngươi tới thế giới Minh vực, ngươi một đầu Huyền Xà độc lai độc vãng, đi loạn khắp nơi, chắc chắn sẽ bị tồn tại cường đại phát hiện, hoặc là trực tiếp tiêu diệt, hoặc là trực tiếp ép ngươi làm chiến sủng, sống không bằng chết. Ngươi cũng đừng cho rằng Minh vực cường giả rất ít, người lợi hại hơn ta rất nhiều, đụng phải người không nói đạo lý, ngươi muốn khóc cũng không kịp, bị người ta làm canh rắn cũng không thể biết trước a?

Huyền Xà vừa nghe tới kết cục bi thảm như vậy, nhịn không được mà rùng mình. Đúng như lời Huyền Xà nói, một mình một người đi ra ngoài không an toàn, sau lưng có hậu trường, sẽ an toàn hơn rất nhiều. Trong ngọc giản cũng có ghi các loại luận điệu, một mình một người cho dù cường đại hơn nữa, sớm muộn gì cũng biến thành đồ ăn của kẻ khác.

Càng nghĩ càng có đạo lý, Huyền Xà liền đồng ý:

- Tốt, ta đáp ứng đảm nhiệm chức vụ cung phụng trưởng lão một ngàn năm, chỉ cần ngươi chịu dẫn ta rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Trước kia còn nhỏ, không biết sinh sống trong hư không tăm tối này chẳng có gì không ổn, nhưng sau khi biết được những tri thức trong ngọc giản Tà Phượng cho hắn, đã cảm giác hoàn cảnh sinh trưởng của mình đúng là không xong tới cực điểm, kiềm nén không được muốn đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, hảo hảo hưởng thụ những mơ ước của mình.

- Thành giao.

Tà Phượng lúc này, lấy ra một vật giống như vòng cổ có phong cách cổ xưa, hoa văn rậm rạp thần bí, lạnh nhạt nói ra:

- Đây là lệnh bài của cung phụng trưởng lão, ngươi phải chủđộng đem nguyên thần dung nhập vào bên trong.

- Đây là?

Huyền Xà nhìn chằm chằm vào cái vòng, bộ dáng có chút nghi kịbất định.

- Đây là lệnh bài thân phận của ngươi, chỉ cần ngươi cầm lệnh bài này, cho dù ở xa bên ngoài mấy vạn dặm, cũng có thể liên lạc với Minh Phượng tộc, một khi có bất kỳ ngoài ý muốn, có thểcầu viện. Đồng dạng, những thành viên khác của Minh Phượng tộc cũng cầu viện ngươi.

Tà Phượng không nhanh không chậm nói ra:

- Nếu ngươi không chịu, việc này liền cũng thôi vậy.

Yêu thú nơi này chung quy vẫn thiếu văn minh, không có kiến thức gì, trừ bản năng tu luyện ra, nửa kiện pháp bảo cũng không nhìn thấy, đừng đề cập tới dịch thú quyền hiếm thấy trên đời.

Mặc dù Huyền Xà là Hóa Thần kỳ, ý nghĩ cũng cực kỳ thông minh, nhưng nó cũng chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là âm mưu quỷ kế. Chỉ có chút nghi ngờ, nhưng cũng bởi vì kiến thức kém nên bị Tà Phượng lừa dối vượt qua. Lúc này cầm dịch thú quyển, dựa theo Tà Phượng chỉ điểm máu huyết, dung nhập thần hồn vào bên trong.

Huyền Xà chỉ cảm thấy có chút cháng váng hoa mắt, thời điểm vừa định đình chỉ, rồi lại nghe Tà Phượng nói:

- Nguyên thần dung nhập vào trong, choáng váng là chuyện bình thường, ngàn vạn lần đừng kháng cự, miễn cho làm hư lệnh bài cung phụng trân quý. Toàn bộ thân gia của ngươi không đáng giá bằng lệnh bài này đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nửa câu sau Tà Phượng nói không có sai, cách luyện chế dịch thú quyển này đã thất truyền mấy chục vạn năm, Tà Phượng có thứ này trong tay, chính là bảo bối Minh Phượng nhất tộc truyền thừa đời đời. Hôm nay chỉ còn lại hai cái, vô cùng trân quý, mấy chục ức linh thạch cũng không mua được bảo bối này.

Vật này Tà Phượng một mực mang theo trong trữ vật thủ trạc, thời điểm gặp được yêu thú thích hợp, chộp tới làm chiến sủng. Chỉ có điều thứ nhất chưa gặp được con nào như ý, thứ hai, chỉcần yêu thú hơi mạnh một chút sẽ có thực lực không tầm thường, dịch thú quyền này, trừ phi yêu thú cam tâm tình nguyện tự hành đem máu huyết và thần hồn dung nhập vào bên trong, nếu không cho dù giết nó, cũng đừng mơ tưởng bắt được.

Vào thời kỳ Thượng Cổ hoặc xa hơn, đại năng có thể luyện chếdịch thú quyển vô cùng ít ỏi, cho nên giá trị vô cùng đắt đỏ. Hôm nay, cũng vô cùng thưa thớt. Tà Phượng không có khả năng dùng vật này trên người của yêu thú Nguyên Anh. Bởi vậy hiện giờ, thứ này mang theo người Tà Phượng nhiều năm, nhưng chưa có dùng qua. Nếu không phỉa đầu Huyền Xà này chủ động đưa tới cửa, Tà Phượng thiếu chút nữa quên mất mình có dịch thú quyển.

Rốt cuộc Huyền Xà không rành thế sự, thấy Tà Phượng nói nghiêm trọng như thế, cũng bị giật mình, cũng không dám phản kháng, thành thành thật thật tùy ý cho dịch thú quyền dẫn dắt đi. Không qua một lát, nghi thức dịch thú quyền cũng chấm dứt, Huyền Xà chỉ cảm thấy trong thần hồn của mình, hình như nhiều thêm một thứ gì đó.

Mà Tà Phượng, cũng bấm pháp quyết, dịch thú quyển bay về tay của nàng, thần sắc vui mừng và tràn đầy thỏa mãn. Một cái dịch thú quyển tuy trân quý, nhưng có thể nô dịch một yêu thú Hóa Thần kỳ, vô cùng đáng giá, không có lãng phí. Bởi vì thế đạo ngày nay rất khó tìm được yêu thú Hóa Thần kỳ, cho dù tìm được, con nào cũng vô cùng giảo hoạt, tuyệt đối không chịu mắc lừa.

- Ta đã là cung phụng trưởng lão trong tộc của ngươi phải không?

Đôi mắt Huyền Xà đầy chờ mong, nói ra:

- Mau mau dẫn ta rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, ta rốt cuộc cũng không đợi được rồi!

- Còn muốn chạy?

Khóe miệng của Tà Phượng hiện ra nụ cười mà không phải cười, bộ dáng nghiền ngẫm thương cảm thay cho Huyền Xà, nói:

- Ta cũng đã nói, ở chỗ này ta còn một số việc cần làm. Ngươi từnhỏ sinh trưởng trong phiến hư không vô tận này. Trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi biết địa phương có ánh sáng kia là nơi nào không?

- Tà Phượng, tại sao ngươi nói chuyện không có tính toàn gì hết thế?

Huyền Xà sửng sốt một chút, sau đó thẹn quá hóa giận nói:

- Ta sẽ không nói cho ngươi biết đó là nơi nào đâu.

- Hừ, cái gì Tà Phượng hay không Tà Phượng, phải gọi là chủ nhân.

Tà Phượng lộ ra bản tính tà ác của mình, cười lạnh liên tục nói:

- Con rắn nhỏ, nếu như ngươi không biết cách tôn kính chủ nhân, bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết được cái gì gọi là thống khổ.

Dừng lại một chút, bỗng nhiên Huyền Xà đứng dậy, trong ánh mắt tràn đầy hung ác, giận quá mà cười nói:

- Tà Phượng, lời này của ngươi có ý gì?

- Vật này tên là dịch thú quyển, cũng không phải lệnh bài cung phung trưởng lão gì cả.

Tà Phượng cầm dịch thú quyển vào trong tay của mình, nghiền cười nói:

- Đừng nói ngươi là một tiểu yêu thú Hóa Thần sơ giai, cho dùngươi là Hóa Thần cao giai, một khi bị dịch thú quyển nô dịch, ngươi không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

- Ngươi, muốn chết.

Huyền Xà bộc phát dã tính, từ lúc tu luyện tới Hóa Thần kỳ, cho tới bây giờ nó chưa từng bị người nào đùa giỡn như thế, lúc này xấu hổ khó nhịn, lập tức muốn đánh nhau. Lộ trảo qua, trảo vềphía Tà Phượng.

- Khanh khách.

Tà Phượng nở nụ cười đầy tà mị, sau đó bấm pháp quyết, dịch thú quyển chậm rãi xoay tròn.

Bình luận





Chi tiết truyện