chương 456/ 1216


Nhưng dưới đại trận cấm bay bao phủ cơ hồ hơn vạn dặm kia, nó chỉ có thể thể nhảy lên mười trượng trở lại, sẽ bị năng lượng của cấm không pháp trận lôi kéo xuống.

Nhưng những Tấn Ảnh Trùng kia coi như cực kỳ có bản lĩnh. Mặc dù thế vẫn có thể leo lên trên tường thành. Vốn có hơn vạn Tấn Ảnh Trùng, giao chiến đến tận đây, cũng chỉ bị sát thường chừng một phần ba, bảy tám ngàn Tấn Ảnh Trùng còn lại đã chồng chất dưới tường thành, không nhịn được nữa bò lên trên.

Tu sĩ trên tường thành, nguyên một đám sắc mặt trở nên có chút khó coi. Quả nhiên, khi số lượng Tấn Ảnh Trùng đạt tới trình độ nhất định, ngăn cản thực sự quá mức khó khăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trong thời gian thật ngắn, trên tường thành đã bò đầu Tấn Ảnh Trùng, côn trùng cao hơn một trượng như thế, bộc phát ra thanh âm khiến lòng người tê dại, nhịn không được muốn rút lui Hỏa Long pháo đã làm lạnh, có thể nã pháo lại rồi.

Nhưng những thổ cự nhân kia không biết lúc nào đã triệt hồi về phía sau. Phủ phục trên mặt đất, dùng bầy trùng che chắn để mình ẩn nấp, khiến Hỏa Long pháo không cách nào tìm được mục tiêu. Có thể tưởng tượng, nếu Hỏa Long pháo vừa được làm lạnh oanh kích những Tấn Ảnh Trùng dưới tường thành thì Thổ cự nhân sẽ lại xuất hiện ngay.

Đại quân Man tộc vốn trước nay đều trực tiếp, bỗng nhiên lại trở nên khó chơi như thế, thật sự khiến người khó có thể hiểu nổi.

- Thành chủ đại nhân, thực lực của hai bên kém nhau quá lớn.

Lôi Động nói với Lý thành chủ:

- Chỉ riêng đợt công kích thứ nhất này chúng ta đã không thể nào phòng thủ, chỉ sợ là không đợi được viện quân đến đâu, không bằng lui lại trước đã.

Lôi Động tin tưởng, tu sĩ Kim Đan đều là loại tiếc mạng cả, nếu để cho số lượng Tấn Ảnh Trùng như thế đánh lên tường thành, vây lại một đám thì chỉ sợ dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó mà bỏ chạy. Dù sao, sự tồn tại của trận pháp cấm bay, hoàn toàn là mặt kiếm hai lưỡi.

- Không thể rút lui ah.

Trong mắt Lý thành chủ có chút kích động, nhìn qua bầy trùng rậm rạp chằng chịt kia:

- Lần này Man tộc có cổ quái, Tấn Ảnh Trùng số lượng quá nhiều, nếu để mặc chúng tiến vào Triệu châu nội địa thì sẽ có lực sát thương quá mạnh.

Lôi Động không khỏi trì trệ, Lý thành chủ này lại là một ngươi lương thiện sao? Bất quá, Lôi Động cũng sẽ không ở đây chịu chết với hắn, nếu không phải vì chút nguyên nhân đặc thù thì chỉ sợ Lôi Động còn không chịu tham chiến ấy chứ. Mắt thấy trùng triều có lẽ đã không cách nào ngăn cản, Lôi Động truyền âm cho mọi người:

- Chư vị, chúng ta đã hết sức, nên rút lui thôi.

Đối với Lôi Động thì đây cơ hồ là một hồi chiến đấu phải thua, chỉ riêng một vạn bầy trùng tiên phong này thôi cũng đã khó mà ngăn cản chớ nói chi đến đằng sau còn có hai phe Tấn Ảnh Trùng như hổ rình mồi. Tấn Ảnh Trùng này một khi tụ họp lại, lực xung phong liều chết quả nhiên đáng sợ.

Bởi vì lúc trước Lôi Động đã sớm nói nên mọi người cũng biết đây là đương nhiên, Bất quá trước khi đi cũng thả ra pháp thuật mạnh nhất của mình.

Lôi Động dùng một Hắc Long ngâm đánh về phía dưới, bởi vì mật độ bầy trùng thực sự quá lớn nên đã trực tiếp đánh chết hơn mười đầu Tấn Ảnh Trùng. Lợi hại nhất chỉ sợ phải kể tới Đạm Đài Băng Vân. Nàng chấn động hai cánh, như kỳ tích bay tới giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng lăng không đỡ lấy một cây đàn phong cách cổ xưa, mười ngón gảy liên tục, một từng chuôi kiếm, biến ảo hợp thành một đóa Thanh Liên rực rỡ, chợt hóa thành một đạo kiếm vũ, đâm xuống phía dưới. Trong phạm vi kiếm vũ bao trùm, Tấn Ảnh Trùng nhao nhao giảo sát. Thiên Âm Cung, không hổ là một trong các đỉnh cấp tông phái đứng sừng sững ở Khanh Châu. Thanh Liên kiếm khúc, quần công hay đơn đấu đều có thể, có thể nói là tuyệt kỹ. Nếu không phải thứ này yêu cầu cực cao, không phải ai cũng có thể tu tập thì thực lực của Thiên Âm cung đã không chỉ có thế rồi. Bất quá, số lượng bầy trùng thực sự quá khủng bố. Mặc dù mọi người đều xuất tuyệt chiêu nhưng cũng chỉ chém giết được hơn một ngàn đầu thôi, không có tác dụng gì cả. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lôi Động muốn rời khỏi, ở tại chỗ này, là hẳn phải chết.

Đang định tề tụ lại với mọi người chuẩn bị lui lại thì đồng tử Lôi Động bỗng xiết chặt, ghé mắt nhìn về phía sau. Trong cảm giác của hắn, chỉ cảm thấy một tồn tại dị thường cường đại đang dùng tốc độ cực nhanh bay tới nơi này. Có lẽ là bị sự ảnh hưởng của trận pháp nên người kia không thể tiếp tục phi hành, chỉ có thể trùng điệp đạp một cái lên mặt đất, cả người bắn về phía trước như đạn pháo, động tác của hắn cực nhanh, khiến người líu cả lưỡi.

Tu sĩ Nguyên Anh...

Động tác đầu tiên của Lôi Động là mở ra Tu La chi dực, đột nhiên bổ nhào về phía trước. Xé mở không gian, trực tiếp bay đến phi chu. Cuốn lấy ách nữ và tù binh Bạch Cốt thiếu quân trong phi chu, lúc xuất hiện lại đã về tới tường thành. Mặc dù dưới trận pháp cấm bay nhưng Lôi Động dĩ nhiên có thể dựa vào Tu La chi dực để tến hành phi tốc thuấn di trong cự ly ngắn. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, tiêu hao không chỉ lớn hơn bình thường gấp mười lần, khiến hắn phải thở hồng hộc.

Lôi Động không cách đoán ra tu sĩ Nguyên Anh kia là người nào, có khả năng là Bạch Cốt lão ma, cũng có khả năng là người khác. Nhưng chỉ cần có nửa điểm khả năng là Bạch Cốt lão ma thì Lôi Động cũng không muốn mạo hiểm.

Tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kia cực nhanh, khoảng cách hơn mười dặm, dưới trận pháp cấm bay vẫn chỉ cần mấy chục hơi là đã chạy tới trước mặt mọi người rồi. Chỉ thấy cả người hắn được bao trung sương mù đen nồng đậm, nhìn không ra dung mạo, không biết hắn có phải vì thể hiện ra khí thế của mình không nhưng dưới trận pháp cấm bay, hắn vẫn phù phiếm cách mặt đất chừng mười xích, lạnh lùng nhìn mọi người. Lý thành chủ kia lại quá đỗi vui mừng, cung kính nói:

- Nguyên lai là Bạch Cốt tiền bối đại giá quang lâm, kính xin tiền bối hỗ trợ ra tay, cứu giúp Bắc Tắc Khẩu một phen.

Lời nói của Lý thành chủ khiến mọi người vốn cảm thấy không ổn liền biến sắc, người này, quả nhiên là Bạch Cốt Ma Quân. Trong lòng sợ hãi, thoáng cái trở nên bi quan. Tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải là tu sĩ Kim Đan có thể so sánh được. Cho dù là một tu sĩ Nguyên Anh kém cỏi nhất, đối với mọi người mà nói cũng là tồn tại khó có thể địch nổi.

Xuyên qua khói đen nồng đậm cũng có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng của hắn đang gắt gao nhìn chăm chú lên Lôi Động, nhất là Bạch Cốt thiếu quân trong tay hắn. Sát cơ không ngừng dâng lên, khí thế vô cùng khổng lồ trực tiếp ép lên người Lôi Động. Đối với lời nói của Lý thành chủ, hắn phảng phất như không hề nghe thấy.

Mà đối với Lôi Động thì cũng rất may mắn. Thứ nhất là may mắn đã để lại mạng của Bạch Cốt thiếu quân con tin, thứ hai là may mắn mình phát hiện thấy có tu sĩ Nguyên Anh đến, liền lập tức bắt Bạch Cốt thiếu quân vào tay.

Lôi Động cảm thụ được khí thế như núi kia áp tới, sau lưng liền ướt đẫm mồ hôi. Thực lực của hai bên chênh lệch, thật sự khó có thể cân nhắc.

Bình luận





Chi tiết truyện