chương 463/ 1216


Mặc dù muốn nhanh chóng đánh du kích ảnh trùng kia, nhưng chiến sĩ Man tộc cũng không phải ăn chay. Sinh tồn tại Man hoang không dễ, nếu sắc thái kém một chút thì căn bản không thể sống nổi tại hoang mạc này. Tu sĩ Man tộc có thể sống sót, hơn nữa có tư cách tham gia công chiến thì đều không phải là những nhân vật đơn giản.

Càng làm Bạch Cốt Ma Quân càng trầm xuống trong nội tâm chính là hắn cợt nhớ tới, nơi này vẫn nằm trong phạm vi pháp trận cấm bay. Dù hắn là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng vẫn như trước khó có thể đối kháng lại pháp trận cấm bay này. Không thể lăng không bay đi, nếu đối kháng chính diện với đoàn ảnh trùng hơn vạn con này vây công, Bạch Cốt Ma Quân liền biết rõ đây là chuyện không ổn. Có lẽ hắn có thể giết chết một ngàn, hai ngàn, nhưng dưới số lượng áp bách tuyệt đối của loài sâu bọ này, sớm muộn gì hắn cũng bị lũ côn trùng này thôn phệ sạch sẽ. Huống hồ còn có những chiến sĩ Man tộc cường đại đang nhìn hắn chằm chằm kia. Càng khiến Bạch Cốt Ma Quân cảm thấy hối hận chính là, đạo Không gian phù dùng để bảo vệ tính mạng kia đã dùng hết lúc truy tung Lôi Động, nếu không thì hắn có thể dùng nó để chạy trốn.

Mắt thấy sắc mặt Bạch Cốt Ma Quân bất trụ biến hóa, Đạo Kỳ tự biết quỷ kế đã thành công, dùng lực lượng của mình chế trụ Bạch Cốt Ma Quân. Khiến lực chú ý của hắn tập trung lên người mình, nhưng lại không để ý đến đoàn Tấn Ảnh Trùng đang nhanh chóng tiến đến.

Loại Tấn Ảnh Trùng này vốn là một loại tồn tại khủng bố trong hoang mạc, có thể tự do tiềm tung nặc hành, đánh lén con mồi, khiến người khó lòng phòng bị. Mà hành động tập thể như vậy, vừa ra số lượng đã trên ngàn, ngay cả những người Man tộc sinh hoạt tại hoang mạc vài vạn năm cũng đã nếm qua vô số thiệt thòi từ bọn Tấn Ảnh Trùng này.

- Ma Quân, Đạo Kỳ nể ngươi một đời làm Ma Tôn...

Đạo Kỳ thở ra một hơi dài, nói ra:

- ... Nếu ngươi chịu đầu hàng, Đạo Kỳ nhất định sẽ khoản đãi ngươi như khách quý, ta cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan, chẳng phải rất khoái lạc sao?

- Đầu hàng?

Bạch Cốt Ma Quân bắt đầu cười lạnh liên tục.

- Tuy nói bản tôn đã quen tung hoành ngang ngược tại Triệu Châu, người người hoảng sợ, xem như hung thần. Bất quá, nếu muốn bản tôn đầu hàng Man tộc các ngươi thì Đạo Kỳ ngươi quá xem thường bản tôn rồi.

Lúc nói ra chữ cuối cùng, vài dặm không khí chung quanh thân Bạch Cốt Ma Quân không khỏi rung động lên, toàn bộ khí thế Bạch cốt Ma Quân bất trụ kéo lên, pháp quyết vừa khởi, đại quân mấy ngàn khô lâu liền ngưng tụ lại.

Cùng lúc đó, thần niệm chuyển thành một tiếng linh thú, chính là tiếng sói tru. Một con sói màu bạc trống rỗng xuất hiện, bộ lông mềm nhẵn mà lóe sáng lên, tán ra khí tức tàn khốc lạnh như băng. Hắn cũng không ngừng xuất chiêu ra, triệu hồi hai Quỷ tướng cấp chín khí thế phi phàm, lãnh khốc dữ tợn. Có thể nuôi dưỡng quỷ tướng đến trình độ như vậy, không hề nghi ngờ gì tuyệt đối là thượng phẩm linh quỷ. Về phần cực phẩm linh quỷ thì không phải dễ dàng có được, dù hắn có là tu sĩ Nguyên Anh đi nữa.

Dưới áp lực dị thường như vậy, Bạch Cốt Ma Quân liền xuất tất cả kỳ chiêu ẩn giấu của mình ra.

Đạo Kỳ lạnh lùng nhìn hết thảy những thứ này, không có chút dấu hiệu nào ngăn cản, chỉ là đến lúc cuối cùng, hắn thở dài tiếc hận, nhẹ nhàng nói:

- Ma Quân, đắc tội.

Dứt lời, cũng không biết hắn chỉ huy lũ côn trùng sâu bọ kia như thế nào. Hơn vạn Tấn Ảnh Trùng kia giống như cuồng phong bạo vũ, điên cuồng lao bao vây Bạch Cốt Ma Quân vào giữa.

Bạch Cốt Ma Quân liên tục cười lạnh, nói:

- Bản tôn tung hoành Triệu Châu đã gần ngàn năm, tuổi thọ sớm đã đến cực hạn. Nhanh khiến bản tôn lĩnh giáo lợi hại của lũ côn trùng sâu bọ này thoáng một phát.

- Oanh!

Đại quân khô lâu hung hăng chống đỡ cơn lũ côn trùng sâu bọ. Trời đất như tối sầm lại, hai cơn thủy triều hung hăng va chạm vào nhau.

Nếu không có Đạo Kỳ ở đây, tuy Bạch Cốt Ma Quân không địch lại hơn vạn Tấn Ảnh Trùng thì vẫn còn có cơ hội bỏ chạy, nhưng thực lực bản thân Đạo Kỳ lại cường hãn không kém Bạch Cốt Ma Quân. Dù Bạch Cốt Ma Quân đã xuất kỳ chiêu, các loại bảo bối ẩn giấu cũng nhao nhao xuất hiện, mấy lần muổn thử phá vòng vây nhưng thủy chung vẫn bị vây khốn như cũ.

Sâu mấy trượng trong cát sỏi, Lôi Động đang giả chết ngủ say như một hòn đá, căn bản không biết một hồi chiến đấu kinh thiên động địa đang diễn ra trên đầu mình.

Đương nhiên, nếu đổi lại bình thường, lúc tu sĩ Nguyên Anh dốc sức liều mạng, đoán chừng phạm vi chiến trường ít nhất cũng mấy ngàn dặm. Nhưng vì ảnh hưởng của pháp trận cấm bay nên Bạch Cốt Ma Quân giống như hùng ưng mất đi đôi cánh, bị nhốt vào trong cái lồng chật chội này.

Đạo Kỳ chiêu hàng mấy lần, nhưng đều bị Bạch Cốt Ma Quân cự tuyệt, dựa theo khí thế Bạch Cốt Ma Quân biểu hiện ra thì có thể thấy cho dù chết trận cũng tuyệt đối không buông bỏ tôn nghiêm của mình mà đầu hàng Man tộc. Bất quá Bạch Cốt Ma Quân này cũng rất cao minh, trong tuyệt cảnh như vậy mà vẫn còn có thể phản công khiến đối phương trả giá lớn. Còn tính toán bày ra một ảo trận có hiệu năng không tầm thường. Trong lúc nhất thời, Đạo Kỳ cũng không thể làm gì được hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đáng tiếc chính là, trước cơn lũ côn trùng và Đạo Kỳ, ảo trận tạm thời này cũng chỉ có thể kiên trì mấy ngày là đã đạt đến cực hạn rồi. Ngồi xếp bằng ở bên trong trận pháp, không ngừng tiêu hao cực phẩm linh thạch cho trận pháp. Đồng thời Bạch Cốt Ma Quân không ngừng vận khởi pháp quyết, tu bổ ảo trận. Dùng thực lực và thương thế không nhiều lắm chống đỡ trong những ngày này. Bạch Cốt Ma Quân có ý định, trong lúc phòng ngự sẽ lén lút phát một đạo Truyền Tống phù ra cầu viện, đồng thời yêu cầu Bắc Tắc Khẩu đình chỉ pháp trận cấm bay này lại.

Nhưng không ngờ Thánh nữ Man tộc đã sớm lợi dụng pháp trận cấm bay này để bắt tu sĩ Nguyên Anh. Nhiều năm trước đã bố trí cực kỳ thỏa đáng. Căn bản không lưu lại lỗ hổng quá lớn.

Đạo Truyền tống phù kia còn chưa bay được nửa đường đã bị chặn lại. Cùng lúc đó, một vạn đại quân Tấn Ảnh Trùng không ngừng quấy rối Bắc Tắc Khẩu, khiến Bắc Tắc Khẩu gà chó không yên. Đồng thời khiến thành chủ dù biết được thông tin Bạch Cốt Ma Quân bị vây hãm nhưng cũng không dám đình chỉ pháp trận cấm bay này lại.

Nếu không thì một vạn Tấn Ảnh Trùng kia sẽ nhanh chóng san bằng Bắc Tắc Khẩu này thành bình địa.

Bạch Cốt Ma Quân giữ vững được trọn vẹn bốn năm ngày, cuối cùng cũng đã như ngọn đèn cạn dầu, không còn chút lực lượng nào. Bất quá, lão ma này một đời tung hoành, cho nên đến lúc này vẫn bảo trì sắc mặt lạnh lùng như cũ, quay mắt nhìn về phía Đạo Kỳ đang chiêu hàng lần cuối cùng. Trên mặt tràn đầy sắc thái cuồng ngạo, nói:

- Đạo Kỳ, Man tộc các ngươi cũng chỉ thể hiện được uy lực nhất thời mà thôi. Bằng thực lực của các ngươi, muốn chiếm lấy Triệu Châu thì quả thực là nằm mơ nói mộng. Tuổi thọ bản tôn cũng đã đến cực hạn, đời này cũng đã sớm không muốn tiến thêm một bước nữa rồi. Giờ ta sẽ cho kiến thức một chút, thế nào gọi là uy lực tự bạo của tu sĩ Nguyên Anh.

Bình luận





Chi tiết truyện