chương 340/ 1216


Cho tới sau khi về tới Tiểu Châu Đảo xong thì số hai và số bốn mới làm xong công tác thống kê chiến lợi phẩm. Tổng tài sản trên người của bảy tên tu sĩ Trúc cơ kỳ, tám tên tu sĩ Luyện khí kỳ lên đến hơn hai ngàn vạn. Đương nhiên trong đó đã bao gồm cả giá trị sinh hồn của bọn họ.

Mấy con số này vừa được thốt lên, không ít đội viên đều lộ vẻ vui mừng trên mặt. Không giống với mấy thứ hàng hóa ở trên chiếc thuyền kia, những vật phẩm bọn hắn giết người mà đoạt được đều có thể để cho toàn tiểu đội tự mình phân phối. Những chiến lợi phẩm này bọn họ có thể tự mình bỏ túi.

Đám linh khí và tài liệu linh tinh này mọi người cũng không nhất định là sẽ để ý. Dù sao thì chỉ cần ở trong Chiến Đường năm sáu năm, sẽ không còn khả năng sử dụng trung phẩm linh khí. Dưới tình huống toàn thân đều là thượng phẩm linh khí, dù là nhìn thấy thượng phẩm linh khí khác cũng không nhất định sẽ để mắt.

Huống chi đám thượng phẩm linh khí này đều đã có ấn ký tinh thần của đám tu sĩ kia. Rõ ràng là bọn họ đã dùng tâm luyện hay hồn luyện gì đó. Cần phải có luyện khí đại sư của tông phái sử dụng phương thức rất tốn sức để xóa bỏ tinh thần ấn ký thì mới dùng được, vì thế giá trị của nó cũng bị giảm đi.

Bởi vậy đại đa số đám đồ vật này chỉ có thể bán cho tông phái. Tông phái sẽ dùng một cái giá cả không tệ để thu mua. Tuy rằng một ít trung phẩm linh khí, hoặc là thượng phẩm linh khí thì đám người kia sẽ không để ý. Nhưng dù sao thì bây giờ cũng là thời chiến, liên tục có tán tu và các thành viên của tiểu gia tộc không ngừng gia nhập vào phe cánh của Âm Sát Tông. Mấy thứ này đối với đám người bọn họ mà nói thì cũng coi như là thứ tốt.

Sau khi trở về Tiểu Châu thành, liền đem toàn bộ số vật phẩm linh tinh đổi thành thượng phẩm linh thạch. Bởi vì Trương Hoành là đội trưởng nên có tư cách lấy ở trong đó hai phần. Mà Lôi Động là số một, tương đương với chức vị đội phó. Theo quy định hắn được phân cho 15% tương đương với ba trăm mười lăm viên thượng phẩm linh thạch. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà các thành viên ở trong tiểu đội của Chiến Đường đều muốn liều mạng tăng tiến thứ tự của chính mình. Càng lên được cao thì tiền thưởng càng nhiều.

Sau khi được chia một khoản tiền lớn xong thì mặt mày của ai cũng hớn hở. Mặc dù có thể nói là thành viên của Chiến Đường thì sẽ dễ dàng phát tài. Nhưng mà loại cơ hội đại phát tài như thế này cũng không nhiều. Dù sao thì chém giết những tu sĩ xuất thân trong các gia tộc cũng không thể có được nhiều của cải trong người như thế này?

Địa phương của Trữ Tiêu ở trong phủ thành chủ của Tiểu Châu Thành hiện tại đã được kiến tạo hoa lệ vô cùng. Bây giờ cũng đã trở thành tổng bộ lâm thời của đệ tam lĩnh Chiến Đường. Bởi vì chiến tranh nên tất cả thành viên của đệ tam lĩnh Chiến Đường cũng đều tập trung ở chỗ này.

Một gian mật thất được Âu Dương Mật dùng làm phòng chỉ huy. Hai người Lôi Động và Trương Hoành đều mặc một bộ chiến giáp tinh xảo màu đen, một thân khôi ngô đi vào trong phòng. Sau khi gặp mặt Âu Dương Mật thì đồng thời hạ một gối xuống hành lễ, nghiêm mặt nói.

- Trương Hoành, Lôi Động, tham kiến thống lĩnh đại nhân.

Mãi đến lúc này Âu Dương Mật mới chậm rãi buông cái ngọc giản ở trong tay xuống, nở một nụ cười hiếm khi thấy được.

- Hai người các ngươi đến đây rồi không cần phải giữ lễ tiết.

- Đa tạ thống lĩnh đại nhân.

Hai người đồng thời đứng dậy, thân hình thẳng tắp.

- Trương Hoành, hành động cướp thuyền lần này đội ngũ của các ngươi làm không tệ.

Âu Dương Mật không ngừng cười nhẹ.

- Không những hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ tướng lĩnh của quân địch mà còn mang theo toàn bộ hàng hóa hoàn hảo không tổn hao chút gì trở về. Quả thật không phụ lòng tin cậy của bổn tọa.

Khi nói đến mấy chữ hoàn hảo không tổn hao gì thì như có như không liếc mắt nhìn hai người một cái. Nguồn: http://truyenfull.vn

Khi bị hắn nhìn thoáng qua, sau lưng hai người đều có một đám mồ hôi chảy ra. Nhưng mà may mắn là không có làm ra việc gì trái với lương tâm vì vậy trong lòng tự nhiên cũng không quá mức sợ hãi. Trương Hoành ôm quyền khom người nói.

- Toàn bộ đều là do thống lĩnh đại nhân đã an bài thỏa đáng trước đó, thuộc hạ chẳng qua là y kế hành sự mà thôi.

- Tốt lắm, các ngươi có biết tổng giá trị của đống hàng hóa lần này là bao nhiêu không?

Âu Dương Mật cười dài nói.

- Thuộc hạ không biết!

- Tổng giá trị là mười tám triệu ba trăm ngàn linh thạch.

Sau khi Âu Dương Mật nói ra một con số khiến cho người khác cực kỳ rung động liền tùy tay ném một cái ngọc giản cho Trương Hoành, cười nói.

- Toàn bộ danh sách vật tư đều được liệt kê ở bên trong ngọc giản mà so với số tài sản ở trên thuyền thì giống nhau như đúc. Không hề hơn kém dù là nửa phần.

Trương Hoành tiếp nhận cái ngọc giản, thần niệm xâm nhập kiểm tra một lần. Quả nhiên là rất rõ ràng rành mạch, nào là bao nhiêu quặng sắt, bao nhiêu nội đan, hạ phẩm linh thạch có bao nhiêu vân vân, tất cả đều rõ ràng và cực kỳ tường tận.

Đến tận bây giờ thì hắn mới có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Mau mắn là có Lôi Động khuyên bảo nên mình mới không hề động đến một chút hàng hóa kia. Nếu không chờ đón mình sợ không phải là khuôn mặt tươi cười của Âu Dương thống lĩnh mà là cái hình phạt hồn đăng.

- Đông Hải là một địa phương có tài nguyên dồi dào, lúc trước bổn tọa cũng thật không ngờ hải vực Đông Hải thuộc quyền quản lý của Thiên Âm Cung lại có số lượng tài nguyên và lợi tức đáng sợ như vậy.

Âu Dương Mật cũng là có chút cảm khái nói.

- Chỉ trong thời gian không tới nửa năm mà có thể thu được bấy nhiêu của cải, khủng bố, thật sự là quá kinh khủng.

Lôi Động và Trương Hoành cũng đưa mắt nhìn nhau. Con số này thực sự là quá kinh khủng. Chẳng lẽ ở trong khu vực quần tinh đảo của Đông Hải này lại thực sự kiếm được nhiều tiền như thế? Nhưng mà nếu như nhiều linh thạch như vậy vì sao lại không có tu sĩ Kim đan nào áp tải?

Phảng phất như là nhìn thấu nghi hoặc của hai người. Âu Dương Mật khẽ cười, giải thích nói.

- Khi vận chuyển, tự nhiên là sẽ có tu sĩ Kim đan kỳ ở phía sau áp tải, hơn nữa còn là hai gã. Nhưng mà đối phó với tu sĩ Kim đan, tự nhiên là không cần các ngươi ra tay.

- Vốn là do bổn tọa cùng với Từ Phó thống lĩnh chuẩn bị ra tay, nhưng mà…Ha ha. Kỳ thật lần này triệu tập hai người các ngươi đến cũng không phải là chủ ý của bổn tọa. Trương Hoành, Lôi Động đi theo ta.

Hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau một cái. Rồi liền theo sát Âu Dương Mật mà đi. Sau khi vòng vo một lúc ở trong phủ thành chủ, cuối cùng mới tới một căn phòng khác. Âu Dương Mật mới dùng bước lại, thần sắc dị thường cung kính chắp tay đối với bên trong, nói.

- Thuộc hạ Âu Dương Mật và thủ hạ dưới trướng Trương Hoành, Lôi Động cầu kiến đường chủ đại nhân.

Đường chủ? Hai người Lôi Động nhất tề run lên, con bà nói. Đường chủ lão nhân gia, làm sao ông ta lại tới nơi này?

Bình luận





Chi tiết truyện