chương 453/ 1216


Nhưng từ đó về sau, địa vị của mình trong lòng bọn hắn sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Hôm nay, chỉ mới là giai đoạn cất bước, Lôi Động cũng không muốn vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Ngoài ra dù sao hắn cũng muốn giúp đỡ. Thay vì khiến người khác khó chịu, còn không bằng thành thành thật thật lấy hảo cảm còn hơn.

Quả nhiên thấy biểu hiện Lôi Động thống khoái như thế, thậm chí là trong lời lại có oán hận mãnh liệt với dị nhân, nên đã nhận được cảm kích của mọi người. Lý thành chủ cũng đã rõ Lôi Động mới là lão đại trong đám người này, đối với sự sảng khoái của Lôi Động cũng rất tán thưởng, nói thẳng sau này có chuyện gì có thể tìm đến hắn, trong phạm vi năng lực tuyệt không nói hai lời. Vậy cũng coi như đã trực tiếp thiếu Lôi Động một nhân tình.

Dựa theo tình huống bình thường, thành trì Bắc Tắc Khẩu tự nhiên sẽ có không ít nhân mã đóng quân, nhưng dị tộc có lẽ đã an phận thủ thường mấy chục năm, đã lâu không tấn công Triệu Châu rồi. Bởi vậy, dần dần phương diện tu sĩ đóng quân ở đây cũng đã bắt đầu buông lỏng. Trong Bắc Tắc Khẩu hiện giờ, chỉ có hai gã tu sĩ Kim Đan, hơn hai mươi tu sĩ Trúc Cơ, ngược lại tu sĩ Luyện Khí kỳ có hơn trăm người.

Đoán chừng ngoại trừ tu sĩ Kim Đan ra, còn lại đều là người không lăn lộn nổi trong đại tông phái, hoặc bị giáng chức hoặc khiển trách nên mới đến nơi Man Hoang chi địa cằn cỗi rồi.

Bởi vậy, trong đám Lôi Động có đến ba gã tu sĩ Kim Đan khiến Lý thành chủ cực kỳ động tâm. Cũng may, Lý thành chủ cũng không yêu cầu bọn người Lôi Động ở chỗ này phòng ngự từ đầu tới cuối, chỉ chờ đến khi viện quân tới thì bọn người Lôi Động tự nhiên muốn làm gì cũng được rồi.

Dị quang khói đen của hành động phong hỏa đã tiêu tán, trong cơn mông lung, đại quân dị tộc đã xuất hiện trong phạm vi quan sát thần niệm của mọi người rồi. Sắc mặt Lôi Động bỗng nhiên trở nên có chút cứng ngắc, thật ngoài ý định, thật sự là quá bất ngờ.

Lúc thần niệm quét tới, trong phạm vi dò xét, cơ hồ đầy nhóc cả địch nhân. Ước chừng tám chín thành đều chạy trên mặt đất cả, hơn nữa, những thứ kia là gì thế?

Trong thần niệm của Lôi Động, những vật kia, hình thể ước chừng một đồng tiền, tựa hồ có rất nhiều chân. Tốc độ của bọn nó rất nhanh, trong chớp mắt đã có thể đi đến ngoài cả trượng, nếu dùng con mắt phàm nhân để xem thì có lẽ ngay cả bóng dáng cũng không thể thấy được. Chỉ riêng tốc độ bực này thôi cũng không phải tú sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có thể làm được. Lôi Động tự nhận nếu không dùng Tu La Chi Dực, chỉ dựa vào Quỷ Ảnh Độn thì không thể nào làm được.

- Những vật kia là gì?

Lôi Động thở ra một hơi, trán đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi. Đương nhiên, trình độ đáng sợ của vật ấy hẳn là xa kém yêu thú cấp Kim Đan, nhưng số lượng không khỏi quá mức khủng bố đi. Thần niệm Lôi Động chỉ quét qua thôi đã có mấy trăm đầu rơi vào phạm vi cảm giác của hắn rồi.

Lý thành chủ kinh ngạc vì cường độ thần niệm của Lôi Động, tựa hồ đã hơi hiểu được vì sao người trẻ tuổi trước mắt này lại là người đứng đầu trong đám người này rồi.

Cường độ thần niệm như thế, chỉ sợ không kém hơn tu sĩ Kim Đan sơ kỳ a? Lập tức, Lý thành chủ lại khách khí với Lôi Động thêm vài phần, sắc mặt nghiêm nghị giới thiệu nói:

- Những thứ trong hoang mạc kia, là một loại côn trùng phi thường khủng bố, dị tộc nhân gọi chúng là Tấn Ảnh Trùng. Uy lực của riêng một đầu, trong mắt tu sĩ Kim Đan có lẽ chả ra sao, chỉ là nếu có bầy trùng trên trăm con thì dù là tu sĩ Kim Đan bị vây vào chỉ sợ cũng khó có thể bảo vệ được tánh mạng. Chúng không biết bay, cho nên cũng không bị cấm chế cấm bay ảnh hưởng, nhưng năng lực leo lên của chúng lại rất mạnh. Hi vọng chúng không quá nhiều, nếu không sẽ rất khó đối phó.

Bọn người Tiền La cũng hai mặt nhìn nhau. Rất nhanh, sắc mặt mọi người liền trở nên có chút khó coi. Bầy trùng càng ngày càng gần, đã đến tầm hơn mười dặm rồi. Nhưng chúng tựa hồ vẫn chưa định tiến công mà tự như đang bày binh bố trận, xếp thành một trùng trận ở nơi cách thành tầm hơn mười dặm. Giống như một đám binh sĩ được huấn luyện nghiêm túc vậy, xếp đặt rất chỉnh tề.

Số lượng tựa hồ vượt ngoài dự liệu rất nhiều. Bầy trùng rậm rạp chằng chịt này, nhìn từ trên cao tựa hồ cũng khó có thể nhìn thấy cuối. Những Tấn Ảnh Trùng này, mỗi một đầu tựa hồ cũng không dễ đối phó như vậy.

Lý thành chủ hít một hơi thật sau, trực tiếp chửi ầm lên:

- Mẹ nó, bọn người man rợ này có phải đã tập trung toàn bộ Tấn Ảnh Trùng trong hoang mạc đến đây không? Hơn ba vạn đầu a, hơn ba vạn Tấn Ảnh Trùng, còn có, loại côn trùng chỉ biết giết chóc như Tấn Ảnh Trùng sao lại biết xếp hàng rồi thế?

Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

- Lão đại, tình huống tựa hồ không ổn a.

Thượng Quan Hồng lén lút truyền âm nói:

- Căn cứ theo những ghi chép trong tộc của ta, lần xâm lấn mãnh liệt nhất của dị tộc, tựa hồ cũng chỉ sử dụng hơn một vạn đầu Tấn Ảnh Trùng thôi.

Sắc mặt của Lôi Động cũng hơi biến hóa, truyền âm hỏi:

- Lần kia tình huống thế nào?

- Tắc khẩu bị đánh hạ, người phòng thủ cơ hồ không ai may mắn sống sót cả.

Thanh âm của Thượng Quan Hồng cũng hơi run rẩy:

- Đây là do tổ tiên ghi lại, lần kia kinh động đến rất nhiều lão tổ tông của các môn phái. Bọn hắn hợp lực xuất mã mới có thể cưỡng chế dị tộc rời đi.

Cơ hồ không được bao lâu mọi người đều truyền âm cho Lôi Động, biểu thị ra loại cách nghĩ này.

Đối mặt tình huống này, Lôi Động trầm ngâm một lát, sau đó truyền âm nói với mọi người:

- Bất kể thế nào cũng không có đạo lý e sợ trước khi chiến được. Chúng ta tận khả năng mà chúng ta có làm chút chuyện vì Triệu Châu đi. Nếu như tắc khẩu thực sự thủ không được, chúng ta cũng không thể chơi trò gì cùng sống cùng chết với bọn họ được.

Lôi Động vừa nói ra, bọn thuộc hạ Triệu Châu đều nhao nhao thở dài một hơi, không khỏi cảm kích và bội phục Lôi Động thêm vài phần.

Mọi người nói chuyện trao đổi với nhau thì Tấn Ảnh Trùng đã bắt đầu di động rồi.

Lần hành động này, không sai biệt lắm là một phần ba Tấn Ảnh Trùng, nhưng mà đã như thế, nhìn từ trên cao xuống cũng có thể thấy rõ được một cỡ lũ côn trùng tràn đến, duệ không thể đỡ mà thôn phệ tới tắc khẩu.

- Mọi người đừng sợ.

Lý thành chủ cuối cùng bắt đầu cổ vũ sĩ khí, thanh âm kiên định vang vọng khắp toàn trường:

- Tấn Ảnh Trùng tuy rằng lợi hại, nhưng tường thành của chúng ta cũng đã được xếp đặt trước rồi. Còn có, Hỏa Long pháp thuật pháo chờ đợi mệnh lệnh, nhắm trúng bầy trùng, chuẩn bị phóng ra.

Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ thao tác mấy khẩu pháo kia, lắp vào trong đó một quả thượng phẩm linh thạch.

Lôi Động cảm thủ được khí phách mãnh liệt của bầy trùng kia, hơn vạn con Tấn Ảnh Trùng hung mãnh đánh thẳng vào, tràng diện kia quả thật là rung động nhân tâm. Tiếng côn trùng rít gào bén nhọn như hung hăng đâm vào thần kinh mỗi người. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Mọi người chú ý một chút, đừng quá phân tán.

Bình luận





Chi tiết truyện