chương 368/ 1216


Thanh tam xoa kích trực tiếp đâm trúng hộ giáp toàn thân của chiến hạm, sau khi mạnh mẽ đâm vào gần một xích thì lực lượng mới dần dần tiêu tán hết.

Sắc mặt của Tư Mã Kiệt đại biến, vội vàng quát lên.

- Là Dạ Xoa, toàn bộ mọi người chú ý đề phòng.

Cùng lúc đó hắn khách khí dùng một thanh âm rất nặng nói với tên nam tử ở bên dưới.

- Huynh đệ Dạ Xoa Tộc chớ vội động thủ. Chúng ta chỉ là đi nhầm vào bên trong khu vực của quý tộc mà thôi, chúng ta sẽ lập tức rời đi.

Tư Mã Kiệt cũng không ngừng cười khổ nói. Tuy rằng nơi này đích thực là thuộc về hải vực của Dạ Xoa Tộc. Bởi vì diện tích lãnh thổ của Dạ Xoa Tộc lớn vô cùng, lại cực kỳ thưa thớt. Nếu mà xông vào bên trong thì khả năng gặp phải Dạ Xoa Tộc sẽ rất lớn. Nhưng mà vừa mới tiến vào hải vực đã gặp phải Dạ Xoa, loại xác suất này quả thực chính là bất hạnh.

Lời nói kia của Tư Mã Kiệt quả nhiên là có điểm tác dụng. Dù sao thì tên Dạ Xoa ở dưới đáy biển kia cũng nhìn ra người này hẳn là tu sĩ Kim đan kỳ cường giả của nhân loại. Một tên dạ xoa trong đó chậm rãi di động ở bên dưới, đạp lên một con sóng lớn bay lên trên. Tên Dạ Xoa này cao hơn hai trượng, cả người đen thùi, thân thể cực kỳ cường tráng.

Nhưng mà dung mạo thì cực kỳ xấu xí dữ tợn. Hình dạng cũng có chút tương tự như nhân loại, nhưng mà nửa người bên dưới là một cái đuôi cá thật dài. Nếu mà nhìn kỹ thì có thể nhìn ra nửa thân trên của hắn cũng được một đám lân phiến nhỏ mịn rậm rạp bao phủ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cùng lúc đó lại có một đám ước chừng hơn mười tên Dạ Xoa trồi lên trên mặt nước. Lợi dụng ngự thuật thuật bên trong thiên phú của mình, cả một đám đều đứng lên một con sóng lớn, được con sóng lớn này nâng lên ngang hàng với chiến hạm. Thể trạng của bọn họ có lớn có nhỏ, có cao có thấp. Cao thì hơn hai trượng mà thấp thì chỉ có gần một trượng. Trong đó còn có mấy tên Dạ Xoa dường như là thuộc giới nữ, dáng người hơi nhỏ hơn một chút, nhưng đồng dạng cũng cực kỳ xấu xí.

Bộ dáng của bọn hắn và Tu La hoàn toàn bất đồng. Bất kể là nam hay nữ của Dạ Xoa tộc đều cực kỳ dữ tợn xấu xí. Mà người của Tu La Tộc thì nam giới cũng cực kỳ xấu. Nhưng mà nữ giới thì da thịt như tuyết, vô cùng xinh đẹp, cực kỳ phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của nhân loại.

Bên trong ánh mắt của một đám Dạ Xoa nhìn về phía chiếc Bạch Bích chiến hạm kia đều là một mạch lạnh như băng và cảnh giác. Tên Dạ Xoa cầm đầu kia liền dùng ngôn ngữ của nhân loại mà quát lên, thanh âm vô cùng hùng hậu.

- Tu sĩ nhân loại các ngươi sao lại tự tiện xuất hiện ở bên trong hải vực của chúng ta? Chẳng lẽ các ngươi không biết, sau trận đại chiến hơn một vạn năm trước, song phương đã cùng phân chia rõ ràng lãnh thổ của bộ tộc hay sao? Nhân loại tự tiện xông vào lãnh hải của bộ tộc Dạ Xoa, bộ tộc Dạ Xoa có quyền không cần hỏi nguyên do mà trực tiếp đánh chết. Nhưng niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, hãy nhanh chóng rời đi, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Ngôn ngữ nhân loại của hắn nói không được tốt lắm, nhưng mà mọi người đều nghe rõ ràng. Đương nhiên có lẽ là đám Dạ Xoa này cũng nhìn ra đoàn người Tư Mã Kiệt mang theo cả chiến hạm, bộ dáng dường như là không dễ dây vì thế mới dễ nói chuyện như vậy.

Nếu không phỏng chừng Dạ Xoa tính khí nóng nảy và tàn khốc đã sớm xử lý đám người kia.

Tư Mã Kiệt cũng chậm rãi hồi phục lại thần trí sau khi gặp phải Dạ Xoa tộc, sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, đứng ở phía xa mà chắp tay nói.

- Vị huynh đệ Dạ Xoa này, bởi vì chúng ta đuổi giết một tên ma đầu giết người như ngóe nên mới vô ý xông vào trong đây. Sau khi chúng ta tìm được một vị đồng bạn bị mất tích thì sẽ lập tức cáo từ, vĩnh viễn không quay lại.

Nhưng mà trong lòng hắn lại thầm nghĩ. Con mẹ nó, nếu không phải thật sự không có cách nào thì ai lại nguyện ý chạy đến cái hải vực hoang dã, giao tiếp với chủng tộc Dạ Xoa hoang dại này.

- Không được, chỉ cần là nhân loại, nếu tự tiện xông vào lãnh thổ của Dạ Xoa thì đều sẽ phải chết.

Khí thế của tên Dạ Xoa kia nhất thời cuồng bạo lên, tính tình lập tức trở nên nóng nảy.

- Nếu ngươi không đi thì ta sẽ gọi cao thủ trong tộc đến đây.

Phỏng chừng là hắn cũng hiểu được dựa vào một đám thành viên trong đội của hắn thì không thể tiêu diệt được đám người này. Vì vậy mới nói ra những lời như vậy.

Sắc mặt của Tư Mã Kiệt lập tức trở nên có chút khó coi. Nếu không mang Đạm Đài Băng Vân trở về.

Nếu như Tư Mã Kiệt hắn một mình trở về, đến tột cùng là Thiên Âm Cung sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Đang trong lúc Tư Mã Kiệt do dự không thôi thì một trận thanh âm ô ô xa xăm trống trải phảng phất như là tiếng tù và vang lên. Tên Dạ Xoa cường tráng kia sau khi nghe thấy thanh âm này thì cũng vội vàng lấy ra một cái kèn hiệu, thổi lên một hơi. Thanh âm của cái kèn này cực kỳ quái dị, tốc độ của thanh âm cũng không nhanh.

Nhưng mà loại kèn đặc hữu này của Dạ Xoa tộc lại giống như có được một loại lực lượng thần kỳ nào đó, có thể rút ngắn khoảng cách lan truyền lại. Khiến cho thanh âm của tiếng kèn có thể dùng một tốc độ cực ngắn mà truyền tới khoảng cách rất xa.

Đây cũng là một chỗ đặc thù của Dạ Xoa Tộc. Tiếng kèn của bọn họ có thể lưu truyền phạm vi ngàn dặm chỉ trong phút chốc. Nếu trong vòng ngàn dặm tiếp tục có người hỗ trợ tiếp sức cho tiếng kèn, thì thanh âm này có thể truyền đi xa hơn nữa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Tư Mã Kiệt do dự. Hắn thật sự không muốn trêu chọc bọn Dạ Xoa này.

Nếu không chỉ cần làm cho bọn hắn tức giận, rất nhanh sẽ có đại lượng Dạ Xoa Tộc chạy tới. Đến lúc đó có còn muốn chạy thì cũng sẽ không chạy được nữa. Đang trong lúc hắn cực kỳ kinh hoàng thì đồng thời ở phía xa xa bỗng nhiên có một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại bùng nổ ở giữa mặt biển và không trung. Một cái lốc xoáy vô cùng cự đại chợt xuất hiện. Khiến cho vô số các loại cá bên trong biển không nhịn được mà điên cuồng bị hút vào trong cái lốc xoáy trên thiên không.

Mắt thấy cái lốc xoáy khủng bố cực kỳ kinh người này, sắc mặt của Tư Mã Kiệt nhất thời xám như tro tàn, đại biến nói.

- Rút, chúng ta rút lui. Đây là cơn giận của Hải Thần.

Tư Mã Kiệt vội vàng truyền mệnh lệnh cho đám tu sĩ trên thuyền quay đầu lại. Bạch Bích chiến hạm hóa thành một đạo quang hoa màu trắng, bắt đầu phản hồi lại theo đường cũ. Mãi cho tới khi bay ra ngoài được hơn mười dặm, hắn vẫn có chút kinh hồn chưa hồi lại được.

Mấy tên tu sĩ trúc cơ kỳ đi theo bên cạnh hắn đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng hỏi.

- Tư Mã tiền bối, cái gì gọi là cơn giận của Hải Thần? Nếu chúng ta bỏ lại Đạm Đài sư tỷ mà trở về, có thể sẽ bị trừng phạt hay không?

- Cơn giận của Hải Thần chính là một loại thiên tai đặc hữu ở trong biển rộng. Hết sức lợi hại, không ai có thể ngăn cản được.

Tư Mãn Kiệt nhìn cái lốc xoáy ở rất xa phía trước, sắc mặt có chút trắng bệch nói.

Bình luận





Chi tiết truyện