chương 928/ 1216


Tuy rằng mình không cần, nhưng cứ vậy giao ra quả thực khiến cho Thánh Diệu Vương có phần không nỡ. Việc đã tới nước này, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói:

- Băng Vân, cũng không thúc thúc không tin tưởng ngươi. Chẳng qua, Tiên Tộc Chí Tôn Lệnh đã lâu không xuất thế. Thúc thúc ta cũng chưa từng thấy qua, có thể để cho thúc thúc đánh giá một chút hay không?

Đạm Thai Băng Vân sớm biết sẽ như vậy, cho nên vô cùng sảng khoái đưa Tiên Tộc Chí Tôn Lệnh tới:

- Thánh Diệu tiền bối, ngài cũng biết hiệu quả của Chí Tôn lệnh, xin hãy cẩn thận.

Thánh Diệu Vương có phần không cam lòng, đưa một ngón tay chạm nhẹ vào Chí Tôn lệnh. Đầu ngón tay vừa mới chạm vào tấm lệnh bài, một cỗ hỏa diễm màu trắng lập tức bùng lên thiêu đốt trên da hắn.

Thánh Diệu Vương biến sắc, vội vàng rút tay về, nhưng mà toàn bộ làn da trên tay chỉ trong nháy mắt đã bị hỏa diễm màu trắng kia thiêu đốt đến cháy đen. Phải biết rằng, Thánh Diệu Vương chính là người có thực lực đỉnh phong bên trong Hóa Thần trung giai, đứng sừng sững trên vị trí đỉnh phong toàn bộ cường giả Lục Vực Cửu Châu, thể chất kinh người ra sao có thể nghĩ. Hỏa diễm tầm thường đâu thể gây nên nửa phần tổn thương có hắn? Cho dù là Lục Cực Dương Hỏa lợi hại phi phàm, muốn ở trong một thời gian ngắn làm tổn thương hắn cũng không thể nào thực hiện nổi.

- Cực Dương Chân Hỏa!

Thánh Diệu Vương hít vào một luồng khí lạnh, trong mắt lộ ra thần sắc kính nể đối với tấm lệnh bài kia. Phía trên Lục Cực còn có Cửu Dương, phía trên Cửu Dương chính là Cực Dương. Cực Dương Chân Hỏa có đẳng cấp cao hơn nhiều so với Lục Cực Dương Hỏa, không phải là tồn tại mà Thánh Diệu Vương có thể coi thường như vậy.

Đừng nói là Thánh Diệu Vương, cho dù Luyện Ngục Ma Vương có thói quen sinh tồn ở trong hỏa diễm, nếu như hắn có bản lĩnh sống sót bên trong Cực Dương Chân Hỏa nửa khắc, Thánh Diệu Vương liền đổi sang họ của hắn. Như vậy có thể thấy, Tiên Tộc Chí Tôn Lệnh có lẽ là đồ thật. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đợi sau khi Thánh Diệu Vương xác định xong việc này, sự kính nể đối với Chí Tôn lệnh cũng chuyển sang trên người Đạm Thai Băng Vân. Trong ánh mắt hơi có phần bất đắc dĩ mà cung kính nói:

- Tiên sứ đại nhân, xin ngài tha thứ cho sự mạo muội của tại hạ.

Bàn tay cháy đen kia của hắn vẫn còn không ngừng run run.

- Ha ha, thúc thúc không cần quá mức khách khí!

Đạm Thai Băng Vân "hòa ái" cười nhạt nói:

- Lúc trước ngài cũng đã nói qua, A Gia Na là cháu gái ngài, mà Băng Vân ta là bằng hữu của A Gia Na, tự nhiên cũng là cháu gái ngài. Tuy rằng trên người Băng Vân mang theo cái danh sứ giả, nhưng chung quy vẫn là người một nhà. Thánh Diệu thúc thúc, bàn tay ngài bị thương, hãy mau chóng trị liệu qua đi đã.

- Một chút thương tích nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại!

Thánh Diệu Vương cũng có lòng muốn hiển lộ thực lực của bản thân, cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, chỉ thấy trên người đột nhiên hiện lên một luồng quang mang tinh khiết, vô số quang điểm nhỏ xíu trắng long lanh dường như có được sinh mệnh, tụ tập về phía bàn tay bị cháy đen, bắt đầu chăm sóc chữa trị vết thương. Vẻn vẹn chỉ trong thời gian bảy tám hơi thở, đợi sau khi toàn bộ đám quang điểm màu trắng này tiến vào trong làn da. Bàn tay thon dài có thể nói là hoàn mỹ của Thánh Diệu Vương lại một lần nữa hiện ra.

- Thúc thúc không hổ là một trong Huy Diệu Song Vương đứng sừng sững trên vị trí đỉnh phong của Lục Vực Cửu Châu, một chiêu Trì Dũ Thuật này thi triển ra từ trong tay ngài, nhìn như bình thản, kỳ thực cũng đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. Từ đó có thể thấy một thân tu vi Đại Quang Minh Quyết của Thánh Diệu thúc thúc đã đạt được tới đẳng cấp nào.

Đạm Thai Băng Vân cũng phát huy ra được nhãn lực của nàng, gật đầu tán thưởng.

- Ha ha, già rồi, già rồi!

Tâm tình của Thánh Diệu Vương khẽ tốt lên được một chút, trên thực tế, hắn đối với việc tu luyện Đại Quang Minh Quyết của mình thực sự rất có cảm ngộ cùng tâm đắc. Một chiêu Trì Dũ Thuật vừa rồi, trong Dực Thần tộc ai cũng có thể dùng, nhưng đổi lại là bất kỳ một kẻ nào cũng tuyệt đối không có khả năng ở trong thời gian bảy tám hơi thở có thể chữa trị cho một bàn tay bị Cực Dương Chân Hỏa thiêu cháy. Cho dù ngay cả người nổi danh cùng hắn, ca ca thân sinh Quang Huy Vương đích thân đến, chỉ sợ cũng không làm được như vậy. Nhìn nhìn A Gia Na vẫn còn rơi vào trong khiếp sợ như trước cùng với Đạm Thai Băng Vân, hắn liền cười rộ lên ha hả:

- Vốn ta còn không cảm thấy, nhưng khi nhìn đến những người tuổi trẻ xuất sắc như các ngươi, bỗng nhiên ta lại cảm giác được mình đã già rồi. A Gia Na!

- Vâng, thúc thúc!

A Gia Na vẫn còn có chút hoảng loạn vội vã đáp lời.

- Nha đầu này, nỗ lực tu luyện cho thật tốt đi. Chờ khi ngươi đạt được tới Hóa Thần trung giai, thúc thúc liền xuất toàn lực giúp ngươi trở thành một vị Vương giả danh phù kỳ thực trong toàn bộ thúc thúc, để cho ngươi dẫn dắt Dực Thần tộc đi tới huy hoàng!

Thánh Diệu Vương vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Phụ thân ngươi bên kia không cần lo lắng, ta sẽ đi thuyết phục hắn.

A Gia Na vừa nghe nhắc tới cha nàng, sắc mặt liền khẽ trầm xuống, có chút không vui nói:

- Thúc thúc, ta không muốn nghe ngài nhắc tới ông ta!

- Nói như vậy là sao?

Thánh Diệu Vương nghiêm sắc mặt, dường như có chút tức giận nói:

- Đại ca cho dù sai thế nào đi nữa, cũng vẫn là phụ thân thân sinh của ngươi. Huống chi, về cái chết của mẹ ngươi, đó chỉ là ngoài ý muốn, không thể trách...

- Thúc thúc, thân thể ta có chút không khỏe, xin được cáo lui trước.

A Gia Na dường như cực kỳ kiên trì đối với việc này. Lần đầu tiên rất không lễ phép cắt lời Thánh Diệu Vương. Sau khi hành lễ liền trực tiếp lui ra, truyền âm nói với Đạm Thai Băng Vân:

- Băng Vân, ta ở bên ngoài cung điện chờ ngươi!

Dứt lời liền phiêu nhiên rời đi.

Sắc mặt Thánh Diệu Vương dường như có chút tức giận, cũng không giữ A Gia Na lại. Sau một hồi khá lâu hắn mới dần dần khôi phục, ánh mắt có chút ảm đạm, áy náy nói với Đạm Thai Băng Vân:

- Băng Vân, để ngươi chê cười rồi, thực sự xin lỗi. Đại tẩu bất ngờ mất đi, toàn gia chúng ta đều vô cùng để đau lòng. Kỳ thực, người đau lòng nhất không phải là A Gia Na, mà là Quang Huy Vương đại ca của ta, những năm gần đây, hắn luôn luôn ở trong tiêu cực mà tự trách mình. Mà A Gia Na cũng hiểu lầm cái chết của đại tẩu chính là do sai lầm của phụ thân, còn đại ca của ta cũng không chịu giải thích, thế cho nên quan hệ giữa hai cha con vô cùng không tốt. Người làm đệ đệ cùng thúc thúc như ta, thực sự không đành lòng để bọn họ tiếp tục như vậy, thế cho nên vừa rồi có phần không kiềm chế được.

- Thánh Diệu thúc thúc chí tình chí nghĩa, khiến Băng Vân thập phần kính nể!

Đạm Thai Băng Vân cũng buồn bã thở dài nói:

- Chuyện này chính là khúc mắc trong lòng A Gia Na tỷ tỷ. Băng Vân về sau sẽ cố sức khai thông cho tỷ tỷ một phen!

Sắc mặt Thánh Diệu Vương cũng trở nên vui vẻ, đứng dậy cảm tạ nói:

- Băng Vân có lòng, nếu như việc này thành, thúc thúc sẽ dùng trọng lễ tạ ơn!

Bình luận





Chi tiết truyện