chương 176/ 1216


Lông mày Vạn Quỷ nhíu lại, tức giận tới mức sắc mặt trắng bệ, có kẻ nguyền rủa sư tôn của mình như vậy sao? Nhưng Vạn Quỷ cũng biết chính mình có chút đuối lý, những người của mạch khác đều che chở đệ tử của mình. Mà chính mình, chỉ dùng thần niệm bảo vệ Đinh Uyển Ngôn, ném hắn ở một bên chịu đau khổ.

Tiểu tử này nói chuyện rất có lý, lại nói làm cho người ta cảm động. Nhưng Vạn Quỷ lão tổ tức giận đến mức trừng mắt dựng râu, lại phát tác không được. Chẳng lẽ đi chỉ trích hiếu tâm thiên địa chứng giám của hắn sao?

Trong nội tâm Đinh Uyển Ngôn buông lỏng một hơi, cũng nghe rõ sư đệ của mình đang cố ý trả thù sư tôn một chút. Vừa rồi nàng còn kỳ quái, dùng tâm tính cứng cỏi của Lôi Động, làm sao dưới sự trông nom của sư tôn, cũng không cách nào chống cự Xá Nữ Tiêu Hồn đại pháp? Đến cuối cùng nàng mới biết được, sư tôn không có ý định trông nom hắn. Có thể dựa vào ý chí của mình vượt qua, đúng là không dễ dàng. Không khỏi âm thầm cười trộm, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong mắt hiện ra vui vẻ mười phần.

- Lôi Động, ngươi là có ý gì?

Hoàng Phủ Sách cách đó không xa, đã sớm nhìn Lôi Động không vừa mắt, vừa rồi còn chờ mong hắn làm xấu trước mặt Đinh Uyển Ngôn, nhưng không ngờ hắn lại từ trong ảo giác thoát ra được. Ngoài thất vọng ra, lại nghe được lời hắn nói. Tâm niệm vừa chuyển, thích thú đâm chọt:

- Sư tôn nhà ta rộng lượng với ngươi? Ngươi lại nguyền rủa nàng, hi vọng nàng bị cừu nhân báo thù thành công sao?

Trong nội tâm Lôi động cười lạnh vài tiếng, tiểu tử này cuối cùng thiếu kiên nhẫn, bắt đầu chuẩn bị làm mình khó xử rồi a.

Sắc mặt có chút bình tĩnh, chấp tay sau lưng, điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Ngươi tính toán là cái gì? Ta tại nói chuyện của mình, liên quan gì tới ngươi?

- Ngươi muốn chết!

Hoàng Phủ Sách ngây người một lúc, vốn định ở trước mặt Đinh Uyển Ngôn làm hắn mặt mũi, không nghĩ tới tiểu tử này lại dùng khẩu khí này nói chuyện với mình. Lúc này sắc mặt hung ác nham hiểm, trong mắt sát cơ thoáng hiện.

- Bằng ngươi?

Lôi Động ha ha cười, cùng hắn bình thản nói:

- Chỉ sợ còn chưa đủ tư cách.

- Có đủ tư cách hay không, lên lôi đài rồi mới biết.

Hoàng Phủ Sách từ khi nhập tông đến nay, nhận được đãi ngộ của thiên chi kiêu tử. Đi tới chỗ nào, cũng có người nịnh nọt. Mà tên Lôi Động này, lại dám không đặt mình vào mắt, không khỏi cưỡng chế xúc động đánh gục hắn trong nội tâm, cười lạnh liên tục, nói:

- Sinh tử đấu, có dám hay không?

Nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ, Lôi Động ah, Lôi Động, nếu ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta.

Vốn chỉ là đấu võ mồm, Vạn Quỷ cũng cho phép bọn họ nhao nhao vài câu. Nhưng không ngờ tới, tên Hoàng Phủ Sách mở miệng là sinh tử đấu. Dù là Vạn Quỷ, trong lòng cũng máy động, truyền âm cho Lôi Động nói:

- Không được đáp ứng, ngươi tạm thời không phải đối thủ của hắn.

Cơ hồ là cùng lúc đó, âm thanh của Thiên Ma vang lên bên tai của hắn, nói:

- Đừng đi tìm chết, ngươi không phải đối thủ của Hoàng Phủ Sách.

Nhưng không thể nào đoán được, trong lòng Lôi Động đã sớm có suy nghĩ này, chắp tay sau lưng, cột sống thẳng tắp, ngạo nghễ nhưng không sợ hãi chút nào, nhìn qua Hoàng Phủ Sách, nói:

- Tốt, ta đáp ứng!

- Vô liêm sỉ.

Hai âm thanh kinh sợ truyền âm tới, đồng thời lọt vào tai của hắn.

- Hắc hắc, Lôi Động là chính ngươi muốn chết, dưới cửu tuyền, cũng đừng trách ta.

Trong nội tâm Hoàng Phủ Sách vui mừng nói nhanh, chỉ sợ tên Lôi Động này không đáp ứng. Nói thật, với khác biệt tu vi của song phương, cho dù hắn không đáp ứng,cũng không ai cho rằng hắn khiếp đảm.

- Nhưng có điều kiện tiên quyết!

Lôi Động cũng cười nói:

- Hoàng Phủ Sách ngươi nhập môn sớm hơn ta mười năm, mọi người đều biết, top 10 trong hàng ngũ đệ tử mới nhập môn tăng tiến nhanh nhất, ta chỉ có một điều kiện, nếu muốn sinh tử đấu, ta cần thời gian mười năm!

- Nói bậy, chẳng lẽ ngươi bảo ta dừng tu luyện trong mười năm, sau đó mới được đấu sinh tử với ngươi?

Hoàng Phủ Sách có cảm giác như bị đùa giỡn, thẹn quá hoá giận mắng. Bản thân mình đang tuổi hoàng kim trong tu luyện, nếu ngừng mười năm, cho dù thắng hắn thì có ý nghĩa gì? Cuộc đời này cũng vô vọng Kim Đan. Nhưng mà, hắn cũng không có biện pháp làm gì Lôi Động, sinh tử đấu, cũng không phải nói miệng đáp ứng là xong. Cả hai bên đều phải ký tên đồng ý, mới tính toán là thành lập.

- Hoàng Phủ Sách, ngươi không phóng khoáng rồi!

Lôi Động cười lạnh, nói:

- Với tu vi hai mươi lăm năm của ngươi, giao đấu với tu vi mười lăm năm của ta, song phương kém nhau quá lớn. Ngươi cho rằng thắng có ý nghĩa sao? Nhưng mà, nếu như tu vi ba mươi lăm năm của ngươi, đấu với tu vi hai mươi lăm năm của ta, ta nhất định đánh ngươi thành cặn bã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Con mắt Hoàng Phủ Sách sáng ngời, nói:

- Ý của ngươi ta, ta không cần dừng tu luyện. Mười năm sau, chúng ta sẽ quyết sinh tử đấu?

- Không sai!

- Tốt, ta đáp ứng!

- Lôi Động, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng. Tên Hoàng Phủ Sách này tư chất vượt xa ngươi, cho dù cho ngươi tu luyện thêm hai mươi năm nữa, cũng không có khả năng vượt qua hắn.

Nghe được mười năm sau, tâm của Vạn Quỷ thả lỏng xuống, sau đó truyền âm nói chuyện với Lôi Động.

- Mười năm?

Thiên Ma truyền âm tới:

- Vậy vấn đề không lớn, Ngươi đi theo ta, mười năm sau, ngươi tuyệt đối sẽ thắng hắn!

Sắc mặt Lôi Động nghiêm nghị, nhìn Vạn Quỷ lão tổ rồi vái lạy, nói:

- Sư tôn, việc này xin thứ lỗi cho đồ nhi tự chủ trương. Đồ nhi thật sự không thể đáp ứng gả sư tỷ cho tên Hoàng Phủ Sách này.

Vạn Quỷ lão tổ ảo não, thấp giọng trách mắng:

- Nếu ngươi không muốn, nói thẳng là được. Vi sư cũng không thể bỏ qua cảm thụ của Uyển Ngôn được, vì lợi ích của mình mà làm cả đời của nàng bất hạnh sao?

- Sư tôn, đồ nhi tự biết tư chất có hạn. Thành tựu Trúc Cơ kỳ, mỗi tầng cấp phía trước, đối với đồ nhi mà nói đều là cái rãnh trời. Nếu làm từng bước, chậm rãi tu luyện, cuộc đời này, tỷ lệ tấn cấp rất xa vời.

Trong ánh mắt Lôi Động, hiện ra thần sắc kiên định.

- Ngươi muốn trở thành Kim Đan?

Vạn Quỷ thấp giọng thở dài một hơi, nói:

- Lôi Động, không phải vi sư làm tâm của ngươi nguội lạnh, nếu ngươi không có cơ duyên đặc thù, chỉ sợ rất khó!

- Bằng ngươi? Cũng muốn thành tựu Kim Đan đại đạo?

Hoàng Phủ Sách cũng được xem là kỳ tài, tư chất phi thường ưu tú, trong dự đoán, hắn có tỷ lệ nhiều nhất là bốn thành để tấn chức Kim Đan. Nghe Lôi Động không biết lượng sức, đặt mục tiêu là Kim Đan, không khỏi khinh thường cười nhạo.

Nào có thể đoán được, Lôi Động vẫn không thèm quan tâm tới hắn, tiếp tục nói với Vạn Quỷ lão tổ:

- Đồ nhi biết rõ con đường này rất khó, nhưng đồ nhi tuyệt đối không buông tha. Về phần tên Hoàng Phủ Sách này, trong mắt đồ nhi, chỉ là đá mài đao mà thôi!

- Ngươi...

Hoàng Phủ Sách tư chất mặc dù tốt, nhưng tâm tính của hắn không bằng Lôi Động, một câu đá mài đao mà thôi, làm cho hắn giận xanh cả mặt.

- Sư tỷ, mười năm sau, khi ta giết tên Hoàng Phủ Sách này, ta sẽ lấy nàng.

Bình luận





Chi tiết truyện