chương 214/ 1216


Nó vào lúc này, khí thế tăng vọt, đã có chút phong phạm vương giả. Sau khi nó ngủ qua một giấc, đã thuận lợi tấn thăng làm yêu thú Trúc Cơ kỳ, từ đó về sau, chính thức trở thành chiến lực chủ lực của Lôi Động. Hơn nữa chỗ tốt của nó, chính là không chiếm thần niệm của Lôi Động. Trong cơ thể còn lưu lại một tia huyết mạch thần thú thời Thượng Cổ, cũng khiến cho nó có được chiến lực không tầm thường, có thể chiến thắng hầu hết yêu thú cùng giai..

Đám quỷ quái dưới trướng của Lôi Động, dưới sự thúc dục của hắn, nhanh chóng cắn nuốt huyết nhục sạch sẽ. Tạm thời thu hồi chúng, Lôi Động bay lên trời, nhanh chóng bay tới chỗ của Thích Phỉ Phỉ. Trên đường đi, sau hai lần xác định vị trí của nàng. Tổng cộng hai canh giờ sau, liền nhìn thấy trên một gốc đại thụ gần hắc tháp phát hiện thân ảnh của nàng.

- Lôi sư huynh, đây là hai con yêu thú Trúc Cơ mà Phỉ Phỉ giết được.

Thích Phỉ Phỉ nói xong, từ trong trữ vật thủ trạc lấy ra hai con yêu thú hình thù kỳ lạ, toàn thân tối tăm phủ kín lân giáp, cùng với hai khỏa Quá Phong Hồn Châu. Bộ dáng vô cùng nhu thuận, giống như đang đợi Lôi Động tán thưởng vài câu.

- Đa tạ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lôi Động cùng Thích Phỉ Phỉ có hồn luyện dung hợp, không phải là nô lệ không công.

Đây chỉ là một giao dịch công bằng mà thôi. Là nàng cần bảo tồn tính mạng của mình, mà Lôi Động cần nguyên âm của nàng để đột phá bình cảnh Kim Đan.

- Lôi sư huynh, ngươi không cần trả thù lao, chỉ tiện tay mà làm thôi.

Thích Phỉ Phỉ kinh ngạc, vội vàng nói từ chối.

- Giao dịch công bằng, Lôi mỗ không muốn chiếm tiện nghi của ngươi.

Lôi Động khoát khoát tay, lạnh nhạt nói.

Thích Phỉ Phỉ im lặng không thôi, nàng biết rõ, tên Lôi sư huynh này không muốn có chuyện gì ngoài giao dịch với mình cả, càng không muốn dây dưa. Tuy cách làm này của hắn, làm cho Thích Phỉ Phỉ cảm giác được, một khi giao dịch xong, hắn sẽ lập tức phóng thích thần hồn của mình. Nhưng mà không biết như thế nào, Thích Phỉ Phỉ có cảm giác, cảm thấy trong nội tâm không có tư vị.

- Nếu Lôi sư huynh đã kiên trì, vậy Phỉ Phi cung kính không bằng tuân mệnh.

Thích Phỉ Phỉ sắc mặt có chút lạnh lùng, nói:

- Hai con yêu thú Trúc Cơ này, tính toán nửa khỏa linh thạch. Còn thừa nửa khỏa, tạm tồn Phỉ Phỉ gửi lại, quay đầu lại sau này đánh yêu thú, sẽ kết toán.

Lôi Động tuy nói là người của hai thế giới. Thực sự chỉ có đàm đạo chút chuyện yêu đương với sư tỷ, lại cùng Thiên Ma có nghiệt duyên một đêm. Lòng của nữ nhân suy nghĩ cái gì, hắn làm sao biết? Không nói tới Thích Phỉ Phỉ này, tâm của nàng cũng quanh co vòng vèo như sư tỷ, Lôi Động làm sao đoán ra, làm sao biết. Thấy thái độ của nàng chuyển sang lạnh lẽo, cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu thu hồi thi thể yêu thú, hỏi:

- Tên Hề Đông Lai ở đâu?

Âm thanh của Thích Phỉ Phỉ lạnh lùng nói:

- Đã tiến vào tháp hai giờ, nếu hiện giờ chúng ta tiến vào, hoàn toàn có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nói xong, chỉ vào hắc tháp như ẩn như hiện cách đó hơn mười dặm.

- Đi, chiến lợi phẩm ta sáu ngươi bốn.

Lôi Động cưỡi lên gió đen, bay thẳng vào hắc tháp. Thích Phỉ Phỉ nhìn thân ảnh của hắn bay vút, trong nội tâm âm thầm oán trách, sáu cái đầu ngươi, đúng là không hiểu lòng của nữ nhân mà, cả ngày bày khuôn mặt thối ra, đúng là đại ngốc tử. Nhưng nàng biết rõ lại mắng, cũng không cải biến thái độ của hắn, đành phải dậm chân một cái, hóa thành một đoàn sương đỏ, theo sát phía sau.

Lôi Động thi triển Quỷ Ảnh Độn, một đường tiến vào trong hắc tháp. Bởi vì con đường phía trước đã bị dọn dẹp, cho nên tiến vào vô cùng thoải mái. Không qua một lát, liền cùng Thích Phỉ Phỉ đi vào tầng thứ tư. Một đường liễm tức tiềm hành mà đi, nhưng lại thấy trong đại sảnh, quả nhiên kiếm khí bốn phía, bạch quang tung hoành. Không một lát, đã nghe được âm thanh của huyễn thú hét thảm trước lúc chết.

Lôi Động thầm nghĩ, cũng chỉ có thể trách Hề Đông Lai này không gặp may, bị Tầm Lang Quy của Thích Phỉ Phỉ là pháp thuật kỳ dị của Tu Tiên Giới tìm ra. Nhưng lúc này, cũng không vội mà ra tay. Chờ hắn chậm rãi đánh tiếp, thẳng đến khi tầng thứ bảy, hắn đả bại con yêu thú kia, mới đánh lén. Ngư ông thủ lợi, dù sao ai cũng ưa thích.

Hề Đông Lai nghỉ ngơi một lát, bắt đầu đi lên tầng thứ năm. Lôi Động cùng Thích Phỉ Phỉ, chờ chừng một nén hương, mới hướng tầng thứ năm mà đi. Ai ngờ, vừa mới đi vào tầng thứ năm, đã có hơn mười đạo kiếm khí bạch ngọc đâm vào hai người.

Sắc mặt Lôi Động biến đổi, biết rõ hành tung đã bại lộ, lúc kiếm khí gào thét, xuyên thấu qua một nửa Huyền Âm Thuẫn, hắc khí quanh thân đại thịnh, làm giảm uy lực của kiếm khí rất lớn. Cùng lúc đó, thân pháp của Lôi Động triển khai toàn bộ, quỷ ảnh hiện ra liên tiếp.

Nhưng dù vậy, Lôi Động cũng bị hai đạo kiếm khí đánh trúng. Tê tê hai tiếng, kiếm khí phá thuẫn mà vào, đâm xuyên qua áo đen của Lôi Động, làn da đau nhức. Thích Phỉ Phỉ, nàng vô cùng chật vật, hồng lăng chuyển động, đánh tan hầu hết kiếm khí. Nhưng trên tay ngọc, lại bị kiếm khí xuyên thấu trùng trùng điệp điệp phòng ngự của nàng, xé một cái lỗ hổng lớn.

Lôi Động kinh sợ, mà Thích Phỉ Phỉ quát lớn. Hai người vừa định tâm thần, đồng lòng ra tay tiêu diệt Hề Đông Lai. Chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, Hề Đông Lai đánh lén hai người xong, cũng không quay đầu lại, trực tiếp chui vào tầng thứ tư. Hắn cũng suy nghĩ rõ ràng, biết rõ dựa vào một mình hắn, vừa mới bắt đầu đánh lén có thể chiếm cứ chút ít ưu thế, nhưng kế tiếp nghênh đón chính mình, chỉ sợ là phản kích liên tiếp.

Hai người triển khai toàn lực phòng ngự, sau đó đuổi theo. Tên Hề Đông Lai này đúng là bất phàm, lại xuất thân từ Lang Gia Sơn thuộc bát đại tông phái đỉnh cấp, tốc độ chạy trốn cực nhanh. Lôi Động hai người, thời điểm truy kích, còn muốn phòng ngừa Hề Đông Lai phản kích đánh lén, tốc độ vẫn chậm hơn một bậc. Sau khi đi ra khỏi hắc tháp, Hề Đông Lai đã lướt đi được bảy tám dặm.

- Gia hỏa đáng giận, hắn làm sao phát hiện chúng ta?

Thích Phỉ Phỉ bụm lấy cánh tay bị thương, tuy tổn thương không nặng, nhưng lại cực kỳ mất mặt. Chân ngọc đạp mạnh, giọng dịu dàng trách mắng:

- Lôi sư huynh, chúng ta đuổi theo giết hắn.

- Khó đuổi.

Lôi Động sắc mặt trầm tĩnh như nước, lạnh nhạt nói:

- Bằng vào tốc độ thân pháp, tên Hề Đông Lai này kém hơn Lôi mỗ nửa trù, hôm nay chạy trốn đi xa, làm gì đuổi kịp.

Thích Phỉ Phỉ cũng biết, nhìn Hề Đông Lai đã đi xa, liền biết rõ rất khó đuổi kịp, nhưng trong nội tâm có chút không cam lòng mà thôi, vốn đã chuẩn bị kế hoạch phục kích thật tốt, nhưng không biết rằng vừa xuất mã, đã đánh lén thất bại.

- Thiên hạ anh hùng, quả nhiên không thể khinh thường.

Lôi Động chậm rãi đi trở về trong hắc tháp, lắc đầu khẽ thở dài, nói:

- Tên Hề Đông Lai này trong đông đảo cao thủ trẻ tuổi, không phải lợi hại nhất.

Nhưng cũng nhạy bén hơn người, tâm trí thông minh. Gặp được tình hình chiến đấu không địch lại, chạy trốn còn nhanh hơn ai khác. Giả heo ăn thịt hổ, hừ.

Bình luận





Chi tiết truyện