chương 555/ 1216


Nhưng dù vậy, Lôi Động cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ chiêu mộ thuộc hạ từ trong giới tán tu, dù sao tu sĩ chân chính có tư chất, có tiềm lực, đều sớm đã bị các thế lực chia cắt lôi kéo rồi. Đâu dễ dàng tới lượt hắn có được?

Trên quảng trường bên trong thành, sắc mặt tộc trưởng Trịnh gia có chút trầm trọng ngồi trên chiếc ghế dành cho tộc trưởng, vài tên Trúc Cơ Kỳ tâm phúc, trên mặt cũng tỏ vẻ ảm đạm, bộ dáng tựa như có điều gì đó đặc biệt bất lợi đối với bọn họ.

Ngược lại Trịnh Hùng ngồi ở vị trí trưởng lão lại ý khí phong phát, mặt mũi hồng hào. Trong thời gian không dài, hắn đã lôi kéo được không ít nhân sĩ có phân lượng bên trong gia tộc, thành lập một nhóm các thành viên thuộc về hắn.

Rất nhanh, khánh điển đã bắt đầu. Sau khi tộc trưởng nói xong một ít tình hình, một vài trưởng lão bị Trịnh Hùng mua chuộc bắt đầu nhảy ra, ngươi một câu ta một câu châm chọc đương kim tộc trưởng, đồng thời khoe khoang Trịnh Hùng tài giỏi ra sao.

Đa số tu chân giả, cũng đều không phải là đèn cạn dầu. Chỉ cần nhìn tình cảnh như thế này, liền biết ngày hôm nay nhất định phong vân sẽ nổi lên. Rất rõ ràng, Trịnh Hùng mơ ước vị trí tộc trưởng. Chẳng qua loại chuyện này cũng cực kỳ bình thường, nhược nhục cường thực chính là pháp tắc của thế giới này, trong thế giới rộng lớn, sự tình cùng loại hầu như đều phát sinh mỗi ngày. Làm một khách mời, chỉ cần quan sát rồi sau đó giao hảo cùng với người chiến thắng là được.

Tộc trưởng bên kia cũng bắt đầu phản kích, tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, cũng mỉa mai đáp trả không hề thua kém. Cũng đưa ra hai tu sĩ Kim Đan kỳ ủng hộ mình, dường như muốn dựa vào ngoại lực để áp chế Trịnh Hùng xuống, một bộ phận các trưởng lão trung thành với tộc trưởng cũng chụp cái mũ tạo phản lên trên đầu Trịnh Hùng.

Trịnh Hùng cười nhạt nhìn hai tên tu sĩ Kim Đan vênh váo tự đắc xuất thân từ một đại tông môn bên trong Thiên Đạo minh, dường như đã sớm có dự liệu, ngạo nghễ đứng thẳng cất cao giọng:

- Hai vị đạo hữu, đây chỉ là chuyện nhà của Trịnh gia, nếu như hai vị muốn mạnh mẽ nhúng tay vào, cũng đừng trách Trịnh mỗ vô tình.

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho hai vị tu sĩ Kim Đan xuất thân bất phàm, đi tới nơi nào cũng đều nhận được kính ngưỡng cảm thấy tức giận.

Một tràng đọ sức lấy danh nghĩa luận bàn đương nhiên không thể tránh khỏi lập tức phát sinh. Đa số người ở đây cũng không quá coi trọng Trịnh Hùng, cho dù hắn đồng dạng là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng chung quy thời gian thăng cấp của hắn quá ngắn, tài lực cũng mỏng. Nhưng không ngờ rằng, Trịnh Hùng vừa mới ra tay, liền chính là một kiện pháp bảo thượng phẩm, chiếc cự chùy có liệt hỏa hừng hực thiêu đốt kia, uy lực bá đạo mà cực kỳ hung mãnh.

Tên tu sĩ Kim Đan giao thủ cùng hắn sắc mặt nhất thời đại biến, hắn thăng cấp lên Kim Đan đã vài chục năm, vậy mà cũng chỉ mới có được một kiện pháp bảo trung cấp, đối phó với tu sĩ vừa tấn chức lên Kim Đan kỳ, tự nhiên là dư dả. Thế nhưng Trịnh Hùng, cũng chính là một trong những quân cờ mà Lôi Động tỉ mỉ bố trí, pháp bảo trong tay so với những tu sĩ Kim Đan kỳ mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm còn cao cấp hơn. Các loại đan dược, phù lục thì đều là loại tốt, số lượng lại nhiều, khiến cho tu sĩ Kim Đan kia nhìn thấy, tròng mắt cũng trợn trừng tới mức sắp rớt ra ngoài, trong lúc chiến đấu hoàn toàn rơi vào hạ phong.

Một tu sĩ Kim Đan khác, tự nhiên không thể mở mắt trừng trừng nhìn đồng bạn bị thất bại, không thèm để ý tới thể diện lập tức nhảy lên đài, lấy hai địch một, bộ dáng tựa như nhất định phải giết chết Trịnh Hùng. Lịch sử vốn là do người thắng viết lên. nếu như Trịnh Hùng không có hậu trường, sau khi bị người khác bức tử, cái tên lưu lại bên trong lịch sử của gia tộc, tất nhiên chính là một kẻ phản bội.

Mắt thấy Trịnh Hùng lấy một địch hai, dần dần đã tới lúc không thể chống đỡ được nữa. Hắc Bào quanh thân thể tràn ngập ma khí, cất tiếng cười khằng khặc quái dị từ trong một góc tối nghênh ngang đi ra:

- Ỷ vào nhiều người khi dễ một người sao? Hắc Bào ta không quen nhìn cảnh này.

Không nói hai lời, trực tiếp tế ra một cây ác phiên quỷ khí âm trầm, có tới mấy nghìn con lệ quỷ gào thét lao ra, tựa như thiên quân vạn mã, che trời lấp đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Hắc Bào Lão Quái?

Hai gã Kim Đan sắc mặt đồng thời biến đổi, vội vàng thu lại pháp bảo của mình, sau đó gấp rút bay đi:

- Hắc Bào, chúng ta gần đây không thù, ngày xưa không oán, lần này coi như huynh đệ chúng ta thua. Chúng ta sẽ rút chân khỏi việc này, cáo từ.

Đừng thấy Hắc Bào ở trước mặt đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ Huyết Ma, Thiên Ma, ngoan ngoãn chẳng khác gì con chó con. Trên thực tế, gia hỏa này xuất thân tán tu, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp học được một thân ma công không tầm thường, trong Âm Sát cùng Thiên Đạo coi như cũng xông pha được danh tiếng rất lớn, tính tình hung tàn mà giả dối, đã có ác danh, tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường gặp phải hắn đều mười phần đau đầu nhức óc. Hai tu sĩ Kim Đan kia vừa thấy hắn liền bỏ chạy, cũng bởi vì khiếp sợ danh tiếng vang dội của hắn.

Hắc Bào vốn định thúc dục Trịnh Hùng cùng nhau truy đuổi, nhưng bên tai đã truyền đến một âm thanh nũng nịu, liền lập tức ngừng lại, sau khi cười quái dị vài tiếng liền biến mất không thấy đâu nữa. Người truyền âm, tự nhiên là Thanh Nương Tử ẩn núp trong bóng tối. Thanh Nương Tử phụng mệnh Lôi Động hành sự, chính là vì mở rộng thế lực, dàn xếp đại cục, tự nhiên không thể đắc tội lung tung với những tông phái cỡ lớn. Nàng vô cùng rõ ràng, căn cơ của Lôi Động còn nông cạn, thiếu nhất chính là thời gian để phát triển bình yên.

Một màn như vậy, tự nhiên đã trấn trụ khiến tân khách toàn trường vô cùng kinh sợ.

Không chỉ bản thân Trịnh Hùng tấn chức Kim Đan kỳ, thực lực phi phàm, dĩ nhiên lại còn một bằng hữu như vậy tới trợ trận. Ai cũng có thể nhìn ra được, tộc trưởng sắc mặt xám trắng đã mất đi con bài tẩy để chống đỡ. Một ít người trung lập trong Trịnh gia bắt đầu ào ào biểu lộ sự trung tâm đối với Trịnh Hùng, lớn tiếng quát mắng tộc trưởng cấu kết ngoại nhân, phá hoại sự đoàn kết trong tông tộc, theo lý đáng phải thoái vị nhượng hiền.

Đến tận lúc này, sự tình Trịnh Hùng thu được vị trí tộc trưởng đã không còn phải lo lắng nữa. Tộc trưởng tiền nhiệm cũng là kẻ thức thời, Trịnh Hùng bước ra tiếp quản vị trí tộc trưởng Trịnh gia không mấy khó khăn. Sau một phen diễn thuyết dõng dạc, mời mọc tân khách bắt đầu đại yến, kết giao minh hữu xung quanh, thu nạp một số tán tu có chút thực lực.

Nhất thời uy thế của Trịnh gia cũng theo đó mà tăng vọt. Đương nhiên, những uy thế này chẳng qua chỉ là nhằm vào những gia tộc tông phái trung tầng cùng với đám tán tu mà thôi. Những gia tộc tông phái gia lớn nghiệp lớn, tư thế cao cao tại thượng, cho dù trong lúc vô ý nghe được việc này cũng chỉ cười xòa, đảo mắt lập tức quên ngay.

Không tới mười ngày, ba hài đồng nhỏ tuổi của Trịnh gia, thấp thỏm lo âu rời đi theo Thanh Nương Tử.

Bình luận





Chi tiết truyện