chương 332/ 1216


Tuyệt đối không thể để cho tên họ Trữ này sống dễ chịu được. Rốt cuộc thì Thiên Âm cung có thể cho hắn sự bảo hộ như thế nào? Mà hắn lại quyết tâm liều chết đối với Âm Sát Tông, không hề chừa cho nhau một con đường sống.

Cũng chính là bởi vì như thế, khi Trữ Tiêu bị người của Thiên Âm Cung mê hoặc, chuẩn bị chạy theo Thiên Âm Cung, rất nhiều người, trong đó có cả Hàn Vũ hắn cũng đều phản đối. Hắn thừa nhận, hai tông phái này đều là đỉnh cấp tông phái, thực lực tổng hợp thì ngang hàng với nhau. Nhưng một bên lại là người bị hại. Một bên là hạng người mưu mô quỷ kế.

Tuy rằng cùng sự tình, nhưng phương thức xử lý khi cao tầng của hai bên thương lượng sẽ hoàn toàn khác nhau. Cũng là bởi vì như vậy, sau đó Hàn Vũ đã quyết định chống lại Trữ Tiêu một phen. Huống chi, nếu hắn đi theo Trữ Tiêu thì chỉ có địa vị phó thành chủ như cũ, thủy chung hắn vẫn sẽ bị Trữ Tiêu áp chế. Nhưng mà nếu như đi theo Âm Sát Tông bên này, nói không chừng cũng sẽ có cơ hội phát triển. Dệt hoa trên gấm và giúp người gặp nạn, hơn kém nhau cũng thật lớn.

Thấy Hàn Vũ như thế, hơn mười tên tu sĩ Trúc cơ kỳ ở phía sau hắn thì có bảy tám người chui ra khỏi cái lỗ thủng trên cấm chế, bám gót đuổi theo.

Trữ Tiêu kinh sợ nhìn một màn này, cái tiểu đội của Chiến Đường kia lại có thể thật sự đánh tan được cấm chế mà đào thoát ra ngoài. Điều này đã vượt xa so với dự kiến của hắn, càng không nghĩ tới Hàn Vũ lại dẫn người lâm trận phản kháng. Đối mặt với một chưởng khí thế phi phàm phô thiên cái địa của Hàn Vũ. Trữ Tiêu không thể không đình chỉ việc truy đuổi chiến thuyền mà toàn lực ứng đối một chưởng này của Hàn Vũ. Dù là thực lực của hắn còn hơn Hàn Vũ một bậc, nhưng dưới tình huống vội vàng, một chưởng này cũng là tám lạng nửa cân đối với hắn. Năng lượng giao kích lẫn nhau, sóng xung kích mạnh mẽ bắn ra tứ phía.

- Trương đội trưởng, để cho tu sĩ Trúc cơ lên thuyền, ta sẽ chạy theo phía sau.

Lực lượng toàn thân Hàn Vũ bạo tăng lên, năng lượng tuôn ra một tiếng động phồn thịnh. Hắn cũng rất thông minh, biết nếu để mấy tu sĩ Trúc cơ kỳ đi lên thì Trương Hoành có thể đồng ý, nhưng mà để cho một tu sĩ Kim đan như hắn lên thuyền, tuyệt đối Trương Hoành sẽ không chịu mạo hiểm.

Trương Hoành không chút do dự để cho đám tu sĩ Trúc cơ kia lên thuyền. Hắn khống chế U Minh Cửu Hào phóng về phía xa xa. Mà Hàn Vũ cũng đẩy mạnh tốc độ, đuổi sát theo phía sau. Trữ Tiêu và một gã tu sĩ Kim đan khác cũng truy kích theo phía sau. Nhưng mà mắt thấy đối phương càng chạy càng xa, lại không dám đuổi theo khi chỉ có hai người. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Chiến thuyền của Âm Sát Tông cũng không phải là đồ chơi. Nếu như giam được bọn họ ở trong thành, từ từ gây sức ép thì có thể giết chết đám người ở trong chiếc thuyền chiến kia. Nhưng nếu chiếc thuyền chiến kia ở bên ngoài cộng với đám thành viên của Chiến Đường kia, thực lực cũng đã tương đương với một tên tu sĩ Kim đan.

Trên mặt Trữ Tiêu có chút xanh mét và dữ tợn. Không nghĩ tới cái tên gia hỏa Trương Hoành kia lại cảnh giác như vậy. Vì mê hoặc bọn hắn, thậm chí hắn còn không nói cho Hàn Vũ Biết là mình chuẩn bị bắt sống bọn họ ở trong phủ thành chủ.

Không đề cập tới ý nghĩ trong lòng của Trữ Tiêu như thế nào. Sắc mặt của Trương Hoành, Lôi Động cũng cực kỳ khó coi. Lần này nếu không phải là Trương Hoành cảnh giác thì nói không chừng mình thật sự đã bỏ mạng ở trong Tiểu Châu thành. Đương nhiên, Lôi Động cũng đã lập được công lao lớn. Nếu không phải trong giây phút cuối cùng hắn chợt nhớ tới cái Minh Hỏa pháo kia, chỉ sợ là rất khó chạy thoát. Đủ loại nhân tố kết hợp lại mới tạo thành kỳ tích đào thoát lần này.

Sau khi cơn hoảng hốt qua đi, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lôi Động cũng có chút bất đồng. Nhất là Trương Hoành, cảm kích dị thường nói.

- Lôi Động, lần này toàn bộ là nhờ có ngươi. Nhưng vừa rồi ngươi đánh ra chính là Minh Hỏa Pháo sao?

Khi nói chuyện, ngay cả số hiệu của hắn cũng không gọi mà trực tiếp hô lên tên của hắn.

- Ừ, một cái phù lục Minh Hỏa Pháo.

Bên trong thần niệm của Lôi Động, cho đến bây giờ vẫn còn nhộn nhạo không thôi. Vừa rồi còn có thể dựa vào ý chí để mạnh mẽ ngăn chặn thương thế. Nhưng hiện tại thất khiếu đã bắt đầu chảy máu ra bên ngoài. Tuy nói thần niệm của hắn rất cường đại, nhưng mà thi triển ra Minh Hỏa Pháo thật sự là rất miễn cưỡng. Tuy rằng cái phù lục Minh Hỏa Pháo kia đã được Thiên Ma đặc biệt xử lý, khiến nó thích hợp để tu sĩ cấp thấp sử dụng. Nhưng mà trong quá trình Lôi Động cố gắng khống chế Minh Hỏa Pháo thì thần niệm đã bị thương không nhẹ.

Phù lục Minh Hỏa Pháo? Lời nói của Lôi Động lại khiến cho mọi người ngạc nhiên. Trước tiên không nói đến một cái phù lục Minh Hỏa Pháo có giá trị bao nhiêu? Tu sĩ Trúc cơ kỳ dùng, thật sự là quá nguy hiểm. Kể cả Trương Hoành cũng không dám nói là chính mình có thể khống chế được phù lục Minh Hỏa Pháo. Trừ phi là cái bùa kia là do tu sĩ Nguyên anh đặc chế để cho vãn bối sử dụng để bảo mệnh. Lập tức mọi người đều cảm thấy Lôi Động hết sức bí hiểm.

- Trước tiên ngươi đừng nói gì nữa, cứ an tâm chữa thương. Những chuyện tiếp theo ta sẽ xử lý.

Trương Hoành đã cực kỳ nổi giận vì chuyện này, từ rất lâu rồi chuyện tình có người dám tập kích đệ tử Chiến Đường của Âm Sát Tông đã không hề phát sinh ở trong khu vực Âm Sát Tông gián tiếp khống chế. Hôm nay may mắn là hắn có chút thông minh, cảm thấy được sự tình có chút không đúng liền dứt khoát chạy trốn trước rồi nói sau.

Sắc mặt của Trương Hoành cực kỳ khó coi, đưa cho Lôi Động một viên đan dược có thể trị thương thế của tinh thần. Sau đó lại triều hồi ra một con quỷ sai, sau khi nhắm mắt lại làm phép một phen thì liền thả con quỷ sai kia ra bên ngoài. Vì để chắn chắn hắn và số hai, số ba liền thả ra năm sáu con. Trữ Tiêu kia dám làm như thế, ở sau lưng tự nhiên sẽ có Thiên Âm Cung nhúng tay vào. Nhưng mà sự tình hôm nay Trương Hoành cũng hiểu được lá gan của hắn thật quá lớn. Trương Hoành hoàn toàn có lý do để tin tưởng chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Trương Hoành mới khom người nói với đám tu sĩ đi theo Hàn Vũ.

- Đa tạ chư vị đã quyết định trợ giúp chúng ta, trợ giúp Âm Sát Tông. Tin tưởng sau khi giải quyết việc này, chư vị sẽ có được địa vị chính mình nên có.

- Tôn sứ, sở dĩ chúng ta đi ra bên ngoài, toàn bộ là bởi vì Hàn Vũ đại nhân. Thái độ làm người của Hàn Vũ Đại nhân rất nghĩa khí, đối với chúng ta cũng rất tốt. Chỉ cần hắn muốn đi, vậy thì chúng ta sẽ đi theo hắn.

Mấy người tu sĩ Trúc cơ kỳ kia trên mặt lộ ra vẻ khó khăn nói.

- Tôn sứ đại nhân, có thể để cho Hàn Vũ đại nhân cùng lên thuyền hay không? Dường như hắn có chút không theo kịp tốc độ của thuyền chiến.

- Thật có lỗi, ta hiểu được tâm tư của Hàn Vũ. Nhưng mà ta phải phụ trách an nguy cho các huynh đệ dưới trướng.

Trương Hoành kiên định lắc đầu nói.

Bình luận





Chi tiết truyện