chương 1151/ 1216


- Ta không có thế, chủ nhân, ngài phải làm chủ cho ta, Nhân Phỉ Địch lại khi dễ ta.

Thương Lan Tiên Tử mắc cỡ xấu hổ vô cùng, nhưng đôi mắt lập lòe bất định kia đã bán rẻ nàng mất rồi.

- Tốt rồi tốt rồi, không nên lãng phí miệng lưỡi ở loại chuyện này nữa.

Lôi Động hòa giải một câu, rồi lại nghiêm nghị nói với Thống Khổ Nữ Vương:

- Nhân Phỉ Địch, ngươi cũng biết, kỳ thật ta là nhân loại mà không phải là cao đẳng Ma tộc. Ta cũng biết, cao đẳng Ma tộc các ngươi có các loại ham mê, dục vọng mãnh liệt khó có thể khống chế. Những chuyện trước kia của ngươi ta tạm thời không truy cứu nữa, mà ngươi hiện giờ bất kể quá trình thế nào cũng đã là nữ nhân của ta rồi. Nếu như ngươi còn dám giống như trước đây nữa, chỉ cần có một lần, ta sẽ đích thân kết liễu ngươi.

- Nguyên lai là như vậy ah, ta cuối cùng cũng đã rõ.

Thống Khổ Nữ Vương vẻ mặt kinh ngạc, chợt lại u oán liếc qua Thương Lan Tiên Tử, sâu kín nói:

- Khó trách chủ nhân đặc biệt yêu thương Thương Lan, ta còn tưởng chủ nhân là do nàng làm nũng, cố ý ra vẻ nữa chứ. Nguyên lai là do chủ nhân ghét bỏ nô tài... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Hừ, ta nói rồi, chuyện trước kia ta không muốn so đo.

Lôi Động vừa nghĩ tới chuyện trước kia của Thống Khổ Nữ Vương, trong lòng liền rất không thoải mái. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Lôi Động ở phương diện này đều thích sạch sẽ cả.

- Chủ nhân, ngài oan uổng nô tài ah.

Thống Khổ Nữ Vương vẻ mặt ủy khuất nói:

- Thương Lan đích thật là cho ngài lần thứ nhất, nhưng nô tài cũng là lần đầu tiên ah. Vì sao nàng được sủng ái đặc biệt mà nô tài lại không chứ?

Lôi Động thiếu chút nữa bổ ngửa, điều này sao có thể? Trong trí nhớ của Trát Cổ, Thống Khổ Nữ Vương này cũng không biết đã hành hạ bao nhiêu nam tính rồi mà.

- Chủ nhân, ngài chẳng lẽ quên, lần đầu khi ngài xâm chiếm nô tài...

Thống Khổ Nữ Vương ô ô nói:

- Nô tài lúc đó chẳng phải...

- Hừ, đừng cho là ta không biết, lực khôi phục của cao đẳng Ma tộc rất mạnh.

Lôi Động có chút bất mãn nói:

- Lần kia ngươi vừa vặn trọng sinh nửa người tốt rồi, ngươi còn muốn dây dưa ở vấn đề này sao?

Cảm giác được Lôi Động rõ ràng có chút chán ghét, Thống Khổ Nữ Vương vội vàng quỳ lạy xuống chỉ lên trời thề nói:

- Chủ nhân, nếu như nô tài nói láo, tình nguyện lọt vào sự trừng phạt của yên diệt thiên kiếp, khiến nô tài vĩnh viễn chết không yên lành. Nô tài hoàn toàn nói thật, tuy rằng nô tài có thanh danh xấu bên ngoài, nhưng cũng chỉ là thích dùng thống khổ chi tiên tra tấn người khác thôi, chưa bao giờ để cho đám nam tính như heo chó rác rưởi kia chạm vào thân thể của mình cả, bọn hắn chỉ xứng bị quất roi, sau đó thống khổ rên rỉ kêu thảm thiết, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thôi. Nếu như chủ nhân ngài còn không tin, có thể dùng sưu hồn thuật để kiếm tra trí nhớ nô tài, chỉ cần nô tài có nửa câu nói ngoa, chủ nhân cứ giết nô tài đi là được. Bất quá, ăn ngay nói thật, nô tài ngược lại rất thích nữ nhân, nữ nhân mà nô tài chơi đùa rất nhiều.

Dứt lời lại mím môi với Thương Lan Tiên Tử.

Lôi Động ngạc nhiên, hắn tuyệt đối không ngờ lại có chuyện như vậy. Vốn cho là, Thống Khổ Nữ Vương này là một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, trong nội tâm vốn không thoải mái lắm. Ai ngờ, nàng trước kia chỉ thích nữ nhân, cũng không để nam nhân đụng vào... Xem cách nói chuyện của nàng thì hẳn đây là thật, nếu không, nàng cũng không dám để mình đi sưu hồn. Nàng biết rất rõ mình rất rành về sưu hồn, bởi vì trí nhớ của Cự Lực Ma Vương cũng bị Lôi Động nhẹ nhõm đạt được.

Kể từ đó, khó chịu trong lòng Lôi Động liền bị tan đi, cũng cảm thấy có chút nóng mặt, xấu hổ, nâng nàng dậy xin lỗi nói:

- Khục khục, là ta trách oan ngươi rồi, ngươi tranh thủ thời gian đi thôn phệ Hỗn Độn bổn nguyên đi.

Thống Khổ Nữ Vương học theo bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Thương Lan Tiên Tử, nũng nịu, dùng thanh âm mị hoặc mười phần nói:

- Nô tài không biết chủ nhân có loại ham mê cổ quái này, nếu như ngài thích thì ta mỗi ngày có thể dùng Ma thể trọng sinh thuật, tuy rằng cảm giác xé rách kia có hơi đau một chút, nhưng vì chủ nhân, nô tài nhịn...

- ...

Lôi Động im lặng một hồi, không biết nói sao. Đành phải tự mình động thủ, tiện tay khẽ hấp, liền hấp Hỗn Độn bổn nguyên qua. Một chưởng chém một cái chia Hỗn Độn bổn nguyên nguyên vẹn kia làm hai, giao cho các nàng.

Dưới sự thúc dục của hắn, hai nữ rốt cục cũng cảm động đến rơi nước mắt ngồi xếp bằng hấp thu Hỗn Độn bổn nguyên.

Mà Lôi Động cũng thuận thế thu hồi lại Hỗn Độn Kết Tinh, sau đó liền hộ pháp cho các nàng. Kỳ thật, cho các nàng Hỗn Độn bổn nguyên, đối với Lôi Động mà nói cũng là một loại đền bù tổn thất về tâm linh, càng để giải trừ một ít oán khí trong lòng các nàng.

Lôi Động tuy rằng không phải là loại người tự cho mình cực cao, nhưng hắn cũng không muốn nữ nhân của mình là do mình dựa vào tà thuật để khống chết mà thật tâm hi vọng dù không có sự ảnh hưởng của tà thuật thì càng nàng đối với mình cũng trung trinh không thay đổi, ưu thích phát ra từ nội tâm.

Minh Cơ tuy rằng là sinh mạng thể, cũng rất thông minh nghiên cứu ra được tà thuật, nhưng nàng cũng đoán không ra được, nam nhân như Lôi Động, ở sâu trong lòng cần nhất thứ gì.

Huống chi, Hỗn Độn bổn nguyên đối với đa số người, thậm chí là đối với Tam Giới Chí Tôn mà nói cũng là bảo bối hiếm có. Nhưng đối với mình mà nói, Hỗn Độn bổn nguyên cũng không phải hiếm có lắm. Dựa theo kinh nghiệm đã có mà suy tính thì mình chỉ cần thôn phệ bốn cường giả Hợp Thể sơ giai là có thể bằng được một miếng Hỗn Độn bổn nguyên hoàn chỉnh rồi.

Căn cứ theo tính toán tương lai, Thống Khổ Nữ Vương và Thương Lan Tiên Tử sẽ là trợ lực không thể thiếu của mình, sớm muộn cũng phải cho, không bằng giờ cho luôn.

Đương nhiên, bố cục cũng chỉ là bố cục, quy hoạch cũng chỉ là quy hoạch. Lôi Động sẽ căn cứ theo tài nguyên hiện có của mình mà tùy thời ứng đối các loại biến hóa. Nhưng giờ phút này, phân ra một miếng Hỗn Độn bổn nguyên lại giảm bớt cho Lôi Động rất nhiều phiền toái.

Chiêu này của Minh Cơ nhiều nhất chỉ là giật dây "Chủ nhân" trước kia, nhiều lắm cũng chỉ thí nghiệm qua trên người cường giả Luyện Hư cấp nữ tính, mà đối với cường giả Hợp Thể kỳ thì chưa bao giờ có cả. Nàng nhưng lại không biết, theo cảnh giới tăng lên, cấp độ tánh mạng cũng bất đồng. Đừng nhìn Lôi Động hiện giờ vận dụng loại tà thuật này tạm thời đã khống chế được các nàng, nhưng nếu không liên tục gia cố cho lạc ấn thì tốc độ tiêu tán còn hơn xa tưởng tượng của Minh Cơ. Mà theo tu vị cấp độ các nàng không ngừng được đề cao, việc này đối với Lôi Động mà nói sớm muộn gì cũng có hai quả bom hẹn giờ nguy hiểm cho tánh mạng.

Đồng thời khi trợ giúp các nàng hộ pháp, Lôi Động cũng tiến nhập trạng thái nửa tu luyện, thời gian không đợi người, thời gian vạn năm nói thì lâu, nhưng tu vị đã đến cấp độ như hắn, cũng chỉ như thoáng qua thôi. Chỉ cần hơi thư giãn một chút thôi thì Lôi Động sẽ không có thực lực và cơ hội cứu Uyển Ngôn ra nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện