chương 231/ 1216


Nhưng Tâm Ma Điện này tuy kiểu dáng hoàn toàn giống nhau, nhưng đã cũ kỹ đến cực hạn, mấy cây trụ lớn, có hai cây đã hoàn toàn đứt gãy, còn lại, cũng đã tổn hại gần hết, lung lay sắp đổ. Bên trái đã sụp xuống một đoạn, mà phía bên phải, trên vách điện lại nhiều thêm một lỗ thủng lớn, phảng phất như bị pháp thuật nào đó đánh ra vậy.

Xa xa xuyên qua lổ thủng, có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt, không có nửa đạo quang ảnh.

Nhưng những thứ này cũng không phải thứ khiến Lôi Động giật mình. Dù sao hắn đã biết rõ mình bị công hiệu đặc thù của Tâm Ma điện kích phát ra vô số Tâm Ma, cơ hồ triệt để trầm luân trong ảo giác. Nhưng thứ giật mình có rất nhiều, tỷ như, ở góc tường nằm hơn mười thi thể héo rũ, từ trái qua phải, một cỗ so một cỗ càng thêm cổ xưa. Thi thể cũ, sợ là đã hơn ngàn năm, mục nát đến mức cơ hồ một trận gió cũng có thể thổi tán. Khiến Lôi Động tim đập nhanh không hiểu chính là, trên vách tường mỗi một cỗ thi thể đều bị người dùng lợi khí khắc ra một hàng chữ. Tỷ như, người lần đầu chết dưới Tâm Ma, Lý Phi Phàm Tiêu Dao Đạo, hoặc là người chết thứ bảy, Vương Đào Âm Sát Tông, mỗi một hàng chữ, đều nhìn mà giật cả mình. Bát đại tông phái, kể cả Thiên Đạo Minh, từng cái đều có cả.

Mặc dù không cần người giải thích thì Lôi Động cũng biết, những người kia đều là các đệ tử đại tông phái mang theo hy vọng tiến vào Tâm Ma Điện. Nghĩ đến đây, tim Lôi Động đập nhanh một hồi, nếu không có. .

- Nếu không có ta giúp ngươi, kết quả của ngươi sẽ giống như bọn họ vậy. Một thanh âm hữu lực vang lên bên tai Lôi Động, Lôi Động ghé mắt nhìn lại liền thấy là Giới Sân của Kim Cương Tự đang ngồi ở đó. Khiến Lôi Động có chút chú ý là thương thế trên người hơn, còn nghiêm trọng hơn cả trước kia. Lần trước hắn và Ô Bằng liều mạng mấy ngày, thương thế tuy nặng, nhưng người thoạt nhìn vẫn còn tinh thần. Nhưng tiểu hòa thượng lúc này, mặc dù nói lời nói kiên cường, nhưng hơi thở mong manh, mặt không còn chút máu. Lôi Động không cần xem cũng biết là thần hồn của hắn đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng cứu trị thì chỉ sợ sẽ chết ở đây mất. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Tiểu hòa thượng, ngươi cứu ta ra là muốn ta chữa thương giúp ngươi sao?

Lôi Động nhìn thoáng qua hắn, cười lạnh nói:

- Cũng tốt, Lôi mỗ rất không thích nợ nhân tình, nhất là nợ nhân tình một tiểu lừa trọc của Kim Cương Tự. Hơn nữa, thương thế của ngươi nặng thêm cũng là do bản thân Lôi mỗ tạo thành.

Trong lúc Lôi Động nói chuyện, ánh mắt lại quét khắp nơi. Không chỉ có Giới Sân trọng thương ngồi xếp bằng trên mặt đất. Cách đó không xa, còn có Đạm Đài Băng Vân sắc mặt cũng trắng bệch, đang nhắm mắt chữa thương. Lại nhìn xa xa, Lôi Động thình lình nhìn thấy Đông Phương Phức, cũng mặt như giấy vàng, không rên một tiếng ngồi xếp bằng trên mặt đất. Về phần Triệu Vô Cực của Thiên Đạo Minh thì lại không biết sống chết nằm trên mặt đất.

Mấy người bọn hắn ngồi xếp bằng chữa thương, nhưng mấy người còn lại thì rất quỷ dị.

Ba người Thích Phỉ Phỉ, Ô Bằng, Hề Đông Lai thì toàn thân phủ lên một vòng bạch quang, hư lập cách đó không xa. Trên mặt mỗi người đều lộ ra đủ loại biểu lộ kỳ quái.

- Hừ, đánh rắm.

Giới Sân truyền thanh tâm chú cho Lôi Động, nhưng tính tình bản thân vẫn táo bạo nóng nảy đến cực điểm, mở miệng cũng không kém:

- Ngươi cho rằng ngươi đã ở trong ảo giác bao lâu? Cũng con mẹ nó ba tháng rồi, một chút vết thương nhỏ kia, cũng sớm đã tốt rồi. Còn có, cứu ngươi ra, không phải là để ngươi chữa thương giúp, mà là để ngươi giết người. . .

- Giết người?

Lôi Động ngạc nhiên:

- Giết ai?

- Giết ta!

Lời này, đương nhiên không phải do tiểu hòa thượng Giới Sân nói. Cách Lôi Động không xa, trong hư không vặn vẹo một mảnh. Một nam tử trẻ tuổi mang trường bào thư sinh tiêu sái, tay cầm quạt xếp bỗng trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người, rõ ràng là Vương Huy của Tiêu Dao Đạo. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Phức và Đạm Đài Băng Vân, quạt xếp trong tay nhẹ lay động, cười nói:

- Hai vị không hổ là người trẻ tuổi nổi bật trong ma đạo và chính đạo, liên thủ ra tay vậy mà có thể đánh bại được khôi lỗi có thực lực Trúc Cơ kỳ đỉnh phong kia của ta, còn có thể thuận tay xé rách không gian, phong ấn ta vào đó. Khó lường, thật đúng là khó lường. Nhưng tiếc ah, đáng tiếc, thất bại trong gang tấc. Nếu như thực lực các ngươi cường thịnh hơn một chút, ít nhất cũng có thể phong ấn ta mấy ngày, như vậy chờ đến khi thương thế các ngươi tốt lên, tất cả đều sẽ khác. . .

Khi hắn đang nói chuyện, Đông Phương Phức và Đạm Đài Băng Vân vẫn ngồi chữa thương như trước, trên mặt không có chút biểu lộ. Phảng phất, đối với lời hắn nói không hề để trong lòng.

- Ngươi đánh rắm. . .

Tiểu hòa thượng thô tục nói:

- Dựa vào một con khôi lỗi do một tia thần hồn của lão tổ tông ngươi khống chế, có gì hay để khoe khoang chứ?

- Các ngươi cho dù có thể khinh thường ta. . .

Vương Huy đong đưa quạt xếp, bộ dáng tiêu sái tự nhiên:

- Bất quá người thắng chính là người thắng, không được bao lâu nữa, các ngươi cũng sẽ như những xác khô kia, lưu lại cho hậu nhân xem thôi. Mặc cho các ngươi thiên tài đến cỡ nào, huy hoàng đến cỡ nào cũng thế cả. Mười năm tám năm sau, đa số mọi người đều sẽ quên mất các ngươi, trăm năm sau, người có thể nhớ tới các ngươi đã không có mấy nữa. . .

- Ngươi tựa hồ đã quên ta rồi hả?

Lôi Động sau khi hơi ngây người liền nói. Tuy rằng không không rõ lắm mục đích mà Vương Huy Tiêu Dao Đạo này làm như vậy. Nhưng theo hắn nói chuyện đã hơi hiểu rõ, tất cả trước mặt, thậm chí kể cả thương thế của Đông Phương Phức, đều là do Vương Huy này tạo thành cả.

- Ngươi. . .

Vương Huy giả vờ giả vịt liếc mắt Lôi Động vài lần, nhịn không được buồn cười nói:

- Tuy rằng khôi lỗi của ta đã bị hủy diệt, nhưng chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao? Ơ, ghê thật, dường như đã tấn chức rồi, Trúc Cơ kỳ tầng ba chậc chậc, tốt, rất giỏi. . .

Lôi Động nheo mắt lại, cũng cười mỉm nhìn hắn:

- Giỏi hay không thì chưa nói, bất quá nghe nói khôi lỗi rất lợi hại kia của ngươi đã bị hủy, cho nên, ta nghĩ, giết ngươi có lẽ không vấn đề gì. . .

- Giết ta? Ha ha, ngươi thật sự muốn giết ta. . .

Vương Huy ngẩn người, sau đó cười điên cuồng. Sau một hồi khá lâu mới dần dừng lại, nhìn Giới Sân nói:

- Giới Sân, có phải đầu óc ngươi đã bị khôi lỗi làm hư mất rồi không? Tiêu hao hết lực lượng thật vất vả mới tích góp được cứu ra tên ngốc này sao? Coi như ngươi cứu Ô Bằng ra thì cũng mạnh hơn hắn nhiều ah. Ai đáng tiếc, đáng tiếc. Buồn cười ah buồn cười, Vương Huy ta ngoại trừ khôi lỗi kia ra thì không chịu nổi một kích như vậy a. . .

- Ngươi chớ khinh thường, tuy rằng ta biết rõ ngươi rất mạnh, nhưng Vương Huy này cũng không yếu. . .

Thanh âm của Đạm Đài Băng Vân bồng bềnh thấm thoát xuất hiện trong tai Lôi Động.

Lôi Động nhìn Đạm Đài Băng Vân sắc mặt yếu ớt, lông mày có chút nhướng lên, truyền âm hỏi:

- Hắn so với ngươi thì sao. . .

Bình luận





Chi tiết truyện