chương 554/ 1216


Bắt đầu giăng đèn kết hoa, mời các tông phái, gia tộc tiến hành đại lễ, coi như là giương cao uy phong của Trịnh gia.

Cùng lúc đó, thời gian đầu khi trưởng lão gia tộc tên là Trịnh Hùng thăng cấp, liền đi gặp lão tổ Kim Đan Hoàng gia, kỳ đối thủ một mất một còn của Trịnh gia. Kết quả tất cả mọi người đều không biết, chỉ biết là sau đó, Trịnh gia đoạt lại được một mạch khoáng cỡ nhỏ ba mươi năm trước đã từng bị Hoàng gia xâm chiếm.

Cử động cùng với sự kiện này đã khiến cho sự ủng hộ cùng khí thế của Trịnh Hùng trong tộc, nhất thời còn vượt qua cả tộc trưởng Trịnh gia, nhất là được vô số thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết trong tộc vô cùng sùng bái.

Đối với việc này, tộc trưởng Trịnh gia cũng có chút bất đắc dĩ, ai bảo thực lực của mình không bằng người. Trên thế giới này, yếu nhược vốn chính là một lỗi lầm lớn nhất.

***

Nhưng không một ai có thể ngờ được rằng, một ngày trước khi cử hành chúc mừng trong tộc, trong mật thất Trịnh gia, Trịnh Hùng kia diện mạo như trung niên, hưng phấn khí thế, lại đang cung kính khom lưng hành lễ về phía một nữ tử kiều diễm thần bí:

- Thanh đại nhân, thuộc hạ đã an bài tốt tất cả mọi thứ, trừ một số ít người đối với Trịnh gia có oán hận chất chứa quá sâu, không thèm nể mặt mũi Trịnh gia, những tân khách khác đều đã lục tục kéo đến.

Nữ tử kia, bộ dáng uể oải lười biếng dựa vào ghế thái sư, thần thái trong lúc đó tràn ngập kiều mị nói không nên lời. Nhất là khuôn mặt bị che khuất phân nửa bởi một chiếc mặt nạ kim loại, lại tăng thêm cho nàng vài phần nguy hiểm cùng kiều diễm. Hơn nữa còn có một tu sĩ Kim Đan ma khí cuồn cuộn, thân thể bao phủ trong hắc bào không nhìn rõ khuôn mặt, trang nghiêm đứng thẳng hầu hạ bên cạnh nàng, vô cùng cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bất luận là Trịnh Hùng hay là gã Kim Đan hắc bào kia, đều vô cùng rõ ràng thủ đoạn ác liệt của Thanh đại nhân trước mắt này. Đừng thấy cô nãi nãi này bình thường đều lộ ra bộ dáng kiều diễm như nước, dịu dàng như thiếu phụ nhà bên, nhưng một khi cô nãi nãi này nổi bão tố, quả thực khiến cho kẻ khác cảm thấy lông tóc dựng đứng. Dùng bốn từ mỹ nhân rắn rết để hình dung nàng, quả thực cũng không hề quá phận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Kỳ thực không chỉ là bọn họ, mà ngay cả là vài viên đại tướng thuộc hạ còn lại của Lôi Động, đối với Thanh Nương Tử cũng đều vô cùng sợ hãi, bình thường không dám trêu chọc tới nàng.

- Bảo tọa bảo ngươi thu thập những hài đồng có tư chất thượng đẳng dưới mười tuổi đâu?

Thanh Nương Tử kiều mị mà lạnh lùng nói.

Thu thập những hài đồng có tư chất thượng đẳng, cũng là một trong những kế hoạch của Lôi Động, nếu như muốn hoàn toàn dựa vào quỷ cổ để khống chế những tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thành niên, quả thực trong thời gian ngắn, cũng có thể nhanh chóng bành trướng thế lực. Nhưng mà chung quy đó cũng không phải kế lâu dài. Hơn nữa nhóm người này cũng khó có thể trọng dụng được. Không thể trở thành nòng cốt được.

Lôi Động trong tay nắm giữ vô số tài nguyên, hoàn toàn có thể đào tạo ra một nhóm thành viên nòng cốt đối với hắn trung tâm như một, thực lực cường đại ngay từ khi còn nhỏ. Sở dĩ cần những hài đồng dưới mười tuổi, cũng bởi vì những hài đồng trẻ tuổi này dễ dàng dạy bảo, tương lai cũng dễ trở thành những nhân tài đắc lực dưới tay Lôi Động.

Nhưng việc này cần phải có một ít phàm nhân thay hắn đi làm, như vậy quả thực cũng có cảm giác cái được không đủ bù đắp cái mất.

Thế nhưng đối với tu chân giả như Lôi Động mà nói, vài chục năm, hoặc giả thời gian vài trăm năm, hắn hoàn toàn có thể chờ đợi được. Lấy cảnh giới Kim Đam sơ kỳ hiện tại của hắn mà tính, tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, cũng không phải là sự tình mười năm tám năm có thể làm được. Trong vòng trăm năm có thể thành công tu luyện tới Nguyên Anh, vậy thì đã là vận may của Lôi Động rồi.

Lời này nói ra, cũng khiến trán Trịnh Hùng toát mồ hôi, vội vàng khom lưng nói:

- Việc này, thuộc hạ còn đang tìm hiểu. Ngài phải biết rằng, thuộc hạ hiện tại cũng không phải là tộc trưởng Trịnh gia, rất nhiều sự tình nếu như thuộc hạ làm sẽ nảy sinh rất nhiều bất tiện.

Kết quả chọc giận cô nãi nãi này, quả thật hắn biết vô cùng rõ ràng, tựa như lão tổ Kim Đan của Hoàng gia kia không biết điều, cho nên...

- Hừ!

Thanh Nương Tử có phần giận dữ, lạnh lùng nói:

- Phế vật, ngươi đường đường là một tu sĩ Kim Đan, vậy mà làm việc lại do dự rụt rè, dài dòng lề mề. Bản tọa có cần phải cân nhắc tìm một người phát ngôn khác hay không đây?

- Thanh đại nhân!

Trịnh Hùng sợ hãi tới mức lập tức quỳ lạy, sắc mặt thấp thỏm lo âu nói:

- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ... không, trong vòng mười ngày, thuộc hạ sẽ đưa ra danh sách, xin Thanh đại nhân hãy cho thuộc hạ thêm một cơ hội nữa.

- Trịnh Hùng, ngươi cần phải hiểu rõ. Chủ thượng ban cho ngươi tài nguyên bảo bối nhiều như vậy, không phải là để cho ngươi làm một kẻ bất tài.

Thanh Nương Tử cũng không phải không biết đến đạo lý cương nhu cùng lúc, thanh âm cũng có phần hòa hoãn một chút:

- Thủ đoạn của chủ thượng, ngươi còn không rõ ràng sao. Một khi lão nhân gia ngài trách tội xuống, bản tọa cũng chỉ có thể thành thành thật thật cùng đi tìm chết với ngươi mà thôi. Về sau làm việc phải dụng tâm một chút.

Khi nói đến nửa câu sau, thanh âm của nàng cũng nhịn không được có chút run rẩy, phảng phất như đối với chủ thượng kia vô cùng sợ hãi.

- Vâng vâng, thuộc hạ nhất định dốc hết tâm lực, dụng tâm cống hiến cho chủ thượng.

Thanh Nương Tử nói như vậy, khiến cho Trịnh Hùng cũng sinh ra ấn tượng phi thường kinh khủng đối với vị chủ thượng thần bí khó lường kia. Vị chủ thượng có thể khiến cho Thanh đại nhân sợ hãi, đến tột cùng là một tồn tại đáng sợ tới nhường nào?

Hắc Bào ngược lại cũng đã từng lén lút nói với hắn một chút, chủ thượng gần đây dường như muốn tiêu diệt một tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngỗ nghịch với hắn. Điều này khiến cho Trịnh Hùng vốn là kẻ vô cùng sợ chết, đối với vị chủ thượng thần bí kia càng kính nể không thôi.

Ngày kế tiếp, khánh điển của Trịnh gia được cử hành đúng như dự kiến.

Trong Thiên Đạo minh, vô số tân khách của các gia tộc tu tiên lớn nhỏ đều tụ tập tại Trịnh gia trong Trọng Sơn thành, không dưới mấy nghìn người.

Đương nhiên, tuyệt đại đa số trong đó đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, một bộ phận là Trúc Cơ kỳ, còn tu sĩ Kim Đan kỳ vẻn vẹn chỉ có hai người. Đó cũng là hiện trạng của các tu sĩ trong thế giới này, số lượng nhiều nhất, là quần thể khổng lồ nhất, cho tới bây giờ vẫn chính là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Lấy cấp độ cùng địa vị như Trịnh gia ngày hôm nay, có thể mời tới được hai gã tu sĩ Kim Đan đến chúc mừng, đã xem như rất có thể diện rồi.

Tự nhiên, một bộ phận người trong số này cũng không phải là khách mời của Trịnh gia, trong đó không thiếu tầng lớp tán tu nghe tin mà đến. Tán tu Luyện Khí kỳ này tuy rằng là tầng dưới cùng của thế giới tu chân, nhưng ước muốn giãy dụa bò lên được tầng cao, so với đám đệ tử tinh anh của đại tông môn còn tha thiết hơn nhiều.

Bình luận





Chi tiết truyện