chương 96/ 247

Đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ hồng của nàng, răng nanh trắng noãn nhẹ nhàng mà cắn lấy vạt áo, kéo nút thắt tuột ra, da thịt tuyết trắng như bạch ngọc, mềm mại trơn láng lập tức hiện ra trước mắt, Y Y xấu hổ, toàn thân đều ửng hổng.

“Muốn tiếp tục hay không?”

Hơi thở ấm áp cố tình phả nhẹ vào gáy nàng, bạc thần cố ý miết nhẹ lên xương quai xanh, ánh mắt toát lên ý cười hài lòng khi thấy thiên hạ dưới thân run rẩy.

Hắn, sẽ không làm thật a? Vẫn đang đùa nàng thôi đúng không?

Đôi môi như hai cánh hao đào khẽ run, thùy hạ mi mắt, nàng xấu hổ cười cười, hai tay cuống quýt kéo lại vạt áo, giữ chặt trong lòng bàn tay, cái mũi tinh xảo cũng đã lấm tấm mồ hôi.

“Khâu Trạch, đừng đùa, còn như vậy, ta liền đem chuyện ngươi trước đây đái dầm công bố thiên hạ a.”

Nàng mở miệng “hâm dọa”, aiz, nhưng đây là Phù Vân Khâu Trạch a, hoàng đế Lạc Tang quốc quyền quy tột đỉnh, cao cao tại thượng, nào có phải là một nam hài bình thường!

Câu nói này vừa thốt ra, đối với người nào đó chính là lửa cháy đổ thêm dầu!

“Xem ra, không làm cho nàng có một chút cảm giác, ái phi thật đúng là xem trẫm là mèo bệnh mà.”

Lạnh lùng cười nhẹ, bàn tay to bắt lấy hai tay nhỏ bé trước ngực, đem chúng kéo lên đầu, dùng lực chế trụ, khiến cho nàng không cách nào nhúc nhích.

Y Y cố gắng giãy dụa, khí lực toàn thân đều muốn đem ra, thế nhưng một chút cũng không nhúc nhích được, nàng thở phì phò, có điểm oán hận chính mình sinh ra đã là thân nữ tử.

“Nếu nàng không mở miệng cầu ta, ta là tuyệt đối sẽ không dừng lại, Y Y, nàng nghe rõ rồi chứ? Ta đã không còn là tiểu đệ đệ của nàng, trẫm, là hoàng đế Lạc Tang quốc, Phù Vân Khâu Trạch.”

Khẽ cắn vành tai của nàng, gằn từng tiếng , giống như muốn đem lời nói kia khắc sâu vào xương cốt, suốt đời khó quên.

Cả người run rẩy, Y Y không rõ, vì sao vẫn là gương mặt quen thuộc, đột nhiên lại trở nên xa lạ; khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên đã biến thành khuôn mặt với từng đường nét tinh tế, tuyệt mỹ như được điêu khắc, lại tản mát một loại hàn khí lạnh băng, uy quyền của bậc đế vương. Thân hình tròn tròn, mềm mại cũng được thay bằng những đường nét rắn chắc, khỏe mạnh, cơ thịt săn chắc. Toàn thân hắn bây giờ, không còn một chút yếu đuối của hài tử, mà toát ra một loại khí thế bức người, uy nghiêm, như một loài báo dũng mãnh, khiến người ta sợ hãi, cam nguyện phục tùng.

Hắn, vẫn là tiểu đệ đệ trước đây mình yêu thích nhất, dễ dàng khi dễ sao?

Hàm răng cắn lấy vạt áo, tiếp tục chuyện vừa rồi vẫn chưa làm xong, mở ra lớp y phục đang che đậy trên người nàng…Từ cổ tới xương quai xanh, bả vai, lộ ra đường cong duyên dáng, tuy là còn bé, nhưng khung xương cũng đã hoàn mỹ dị thường.

“Xem ra, ái phi là muốn ta tiếp tục .”

Cúi đầu cười, bạc thần lành lạnh, tà nghễ cuối xuống, ấn xuống xương quai xanh kiêu kì, nhè nhẹ mút hôn, dường như muốn khẳng định đây là vật sở hữu của mình mà ấn hạ dấu kí.

Đau! Giống như bị kiến cắn, xương quai xanh bị hôn, để lại một dấu hôn ngân màu hồng bắt mắt, còn kèm theo một chút đau đớn, nàng nhíu nhíu mày, không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng muốn nàng mở miệng cầu hắn, cũng là không có khả năng.

Dựa vào cái gì, nàng so với hắn còn lớn hơn a!

“Ngươi nếu đã đói bụng, liền kêu Tiểu Thanh lấy điểm tâm, đừng cắn táp lung tung, đau a.”

Haiz, Y Y ngây thơ của chúng ta, cho dù là ở thế kỉ 21, hôn môi cũng chưa từng hôn qua, đừng nói là hành động quá mức thân mật như thế này, nàng chính là thanh thuần như thế, là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng cấp quốc gia a!

Thùy hạ mi mắt, lông mi thật dài khẽ chớp, hắn vừa lòng nhìn ấn ký màu đỏ tươi lưu lại trên người nàng.

“Ta đúng là đã đói bụng , bất quá, thứ ta muốn ăn là nàng, làm sao bây giờ?”

Điểm tâm? Hắn hiện tại cũng không có tâm tình ăn bất cứ cái gì, bất quá muốn ăn, chỉ có nàng.

Ái muội ấn xuống người nàng vô số những nụ hôn nồng nhiệt, trong khoan mũi tràn đầy mùi hoa lê thơm ngát, đôi mắt lãnh đạm dần dần trở nên âm trầm, gương mặt ngày càng sâu sắc.

Không lẽ ra ngoài nửa tháng, do thức ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, hay kỹ lưỡng sợ mất vệ sinh nên bị đói thành thế này?

Da thịt tuyết trắng bị hắn hôn đến đỏ hồng, hơi thở thanh lương, mang theo nhiều đểm mát lạnh như bạc hà phả vào da thịt. Cả người Y Y đều nóng, giữa ngực càng nóng hơn, thế mà, cứ mỗi lần hắn hôn xuống, ấm ức, nóng bức trong người dường như lại vơi đi?

Thân mê ý loạn, tâm tình rối như tơ vò, Y Y liêm diêm đôi mắt, nhưng bờ môi lại cắn chặt không buông.

“Khâu Trạch, đừng náo loạn, buông.”

Giãy dụa, nàng mỏng manh mở miệng, chính là không muốn cầu hắn.

Dường như không thèm để ý đến lời nói của nàng, toàn thân hắn đè ép lên thân thể của nàng, chân đối chân, thủ đối thủ, ngực cũng kề sát bộ ngực của nàng.

Quái, vì sao, có một cái gì, đang “náo loạn” giữa hai chân nàng?

Y Y mở bừng hai mắt, đột nhiên như là đã nghĩ được cái gì, kinh ngạc giương cái miệng nhỏ, nhưng toàn thân vẫn không thể nhúc nhích.

“Như thế nào, cảm giác được sao?”

Phù Vân Khâu Trạch ôn nhu cười, bên trong đôi mắt màu tím lãnh nhiệt luân phiên, giống như băng sơn cùng núi lửa cùng lúc khởi xướng, mãnh liệt va chạm, phát ra hai loại cảm xúc bất đồng.

“Ngươi, sau khi hồi cung, đã đi cùng Thanh Vũ đại nhân sao?”

Nàng kinh ngạc, đặt câu hỏi, bên trong đầu đột nhiên nhảy ra một vấn đề, chưa kịp suy nghĩ đã vọt miệng hỏi hắn.

Nhưng mà, vừa nói xong, nàng liền cảm thấy hối hận , câu hỏi này có chút quái dị, vấn đề này nàng đâu cần để ý làm gì.

Nhưng là, vì sao, động tác của hắn lại thuần thục như thế? Muốn xem nhẹ, lại không cách nào không để ý…

“Nàng để ý sao?” Hắn sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nhìn vào nàng, ngữ khí nhẹ nhàng tiếp tục hỏi,

“Nếu ta đi , nàng, để ý sao?”

Để ý sao? Để ý sao? Vấn đề này ở trong đầu nàng không ngừng xoay quanh, nàng há miệng thật to, nhưng lại trả lời không được.

Nếu hắn đi, mình để ý sao, mà để ý thì như thế nào? Không để ý lại như thế nào? Nếu hắn không có đi…… trong đầu vừa nghĩ đến đây, không khỏi rộn ràng môt chút, nàng, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong,nhìn thẳng hắn.

“Mẫn Hách, hắn đối với nàng đã làm loại chuyện này sao?”

Chưa nghe được đáp án, Phù Vân Khâu Trạch, sắc mặt đã đen hơn phân nửa, lãnh thanh hỏi, bàn tay đang nắm hai tay của nàng, lực đạo bất tri bất giác mạnh hơn vài phần.

“Ngươi, biết chuyện xảy ra lúc đó?”

Nàng kinh hô ra tiếng, vốn nghĩ đến Mộc Hiệp sẽ giữ bí mật, không nói cho hắn biết.

“Vì sao muốn dấu ta? Nói cho ta biết, hắn rốt cuộc có khi dễ nàng hay không!” Thanh âm lạnh lẽo dị thường, sắc mặt thâm trầm, âm lãnh.

“……”

Nghĩ nghĩ một chút, nàng thấp giọng trả lời, “Không có.”

Taybị xiết chặt ẩn ẩn đau, cũng không biết vì sao, nhìn thấy hắn nổi giận như vậy, nàng cũng không sinh khí, còn cảm thấy có chút vui sướng?

Đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ, hắn thùy hạ mi mắt, hàm răng cắn vạt áo của nàng, dùng sức kéo xuống.

“Hắn có hôn nàng hay không?”

“Không, không có……”

Chỉ cảm thấy ngực trái chợt lạnh, nàng không dám nhìn về phía đó, vẫn là cắn răng nói.

Nếu nói cho hắn biết Mẫn Hách yêu nam cưỡng hôn mình, có lẽ, hắn nhất định sẽ tức giận đến ngất đi, sau đó đi tìm người nọ tính toán sổ sách đi?

Quân quyền còn chưa nắm trọn trong tay, hành động như thế không phải lấy trứng chọi đá sao? Nàng, không thể nói.

“Như vậy thì sao?”

Tà tứ hàm trụ nụ hoa trước ngực nàng, hắn nhẹ nhàng hấp duẫn.

Thân hình run nhè nhẹ , nàng đem hết toàn lực khống chế phản ứng kỳ quái của chính mình, tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy bàn tay to của hắn, dùng sức lắc đầu.

“Không có… không có… hay không… không có!”

Nhìn thấy được phản ứng hoảng sợ của nàng, Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên đình chỉ động tác, đôi mắt tối tăm giống như xuất hiện trời quang, trên mặt mạt thượng ý cười ôn nhu.

Bàn tay to buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra, ngay tại thời điểm nàng còn chưa kịp phản ứng, đem vạt áo khép lại.

“Cũng là, bằng phẳng tựa thảo nguyên, ai hội để ý.”

Hắn giơ lên khóe môi, khoái trá cười.

Bình luận





Chi tiết truyện