chương 202/ 247

Đùa một hồi, tiểu sắc lang có chút mệt mỏi, mới sáng sớm bị Tiểu Thanh truy đuổi một hồi, nó liên tiếp giương cái miệng nhỏ ngáp liên tiếp, nức nở hai tiếng, vô tình cúi hạ đầu.

Không thú vị đem nó giao cho cung nữ, nội thương chưa lành, nàng lại không thể đi ra ngoài chơi, chỉ phải lười biếng leo lên giường.

“Tiểu Thanh, ngươi kể chút chuyện xưa cho ta nghe đi.” Đem Tiểu Thanh kéo đến bên giường, nàng nằm xuống nhưng lại ngủ không được.

“Nô tỳ không biết kể chuyện xưa……” Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói,“Nô tỳ nghe được, đều là một ít việc nhàm chán trong cung, như là cung nữ nào thích thị vệ nào, linh tinh này đó, hoàng phi muốn nghe không?”

Vậy thật đúng là nhàm chán, nàng khoát tay áo, quên đi, Tiểu Thanh không nói lời nào thì có vẻ im lặng ‘nguy hiểm’, nhưng vừa nói, lại nhàm chán vô cùng.

Ở trên giường lăn qua lăn lại, mắt phải đột nhiên giật giật, nàng dùng một tay đè lại.

“Hoàng phi, mắt của người không thoải mái sao?” Tiểu Thanh kỳ quái hỏi, đôi mắt màu bạc khinh trát, nhổm người lên, “Có cần truyền ngự y tới xem hay không?”

“Không cần, chỉ là mắt phải giật giật, cảm thấy sắp có chuyện gì không lành sắp diễn ra.” Nàng lắc đầu, từ sáng đến giờ, khi tỉnh lại, ngực luôn cảm thấy bất an.

Nghe nàng nói như vậy, Tiểu Thanh yên tâm, nhưng vừa mới định cất bước đi đốt một ít hương liệu giúp nàng an thần ngon giấc, lại cảm thấy có gì đó bất ổn, lập tức thối lui đến bên giường.

“Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy?” Y Y phát hiện động tác của nàng có chút quái dị.

“Hoàng phi, có chút không thích hợp……” Nàng nhẹ giọng nói, sắc mặt quýnh lên, “Người tới a, người tới a!”

Không đúng, cái gì không đúng??

Tại sao có thể như vậy! Sắc mặt nàng trắng bệt, cuống quít đứng dậy, chạy chậm đến chỗ bức rèm che, phát hiện có một bức màn vô hình, cách ly thành hai thế giới bất đồng, làm nàng không thể đi ra.

đôi mắt màu bạc của Tiểu Thanh nhìn chăm chú vào phòng trong bị một tầng mỏng bao vây, rung chuyển, trong suốt như bọt biển, người bên ngoài dường như không thể nghe được bất kì động tĩnh nào ở bên trong.

“Hoàng phi, bên này cũng không được!” Tiểu Thanh chạy đến cửa sổ, chạm vào tầng bao bọc kia, sắc mặt có chút khẩn trương.

Nàng sao có thể sơ ý như vậy, rõ ràng có thể thấy rõ ảo thuật, nhưng mà, lấy tốc độ địch nhân xảo xuất thuật niệm, xem ra sớm đã nắm rõ tình huống bên trong, cho nên mới lấy phương thức này vây khốn hai người.

Hai người nhanh chóng thối lui đến chính giữa, cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh, không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

“Đã lâu không gặp, hoàng phi, không ngờ, mệnh của ngươi thật đúng là dài.”

Một thanh âm vui cười đột nhiên vang lên, ở không trung, ngưng tụ ra một thân ảnh trong suốt như nước, từ vô sắc dần dần chuyển hoán thành màu đen.

Cách biệt nhiều năm, Y Y vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra sát thủ này! Không phải dựa vào gương mặt của hắn, mà là dựa vào âm điệu nói chuyện của hắn, hắn là kẻ năm đó thiết hạ cạm bẫy, hãm hại nàng cùng Mẫn Hách. (là tên lập ra cái bẫy có mấy con rắn đó )

“Là ngươi!” Nàng kinh ngạc, “Ngươi chưa chết, ta làm sao dám tử? Lần trước nhiệm vụ còn chưa đạt thành, nên đã bị trừng phạt, cho nên đến hôm nay mới được thả ra sao? Khó trách, càng ngày càng không giống người, giống yêu quái!” Trong lòng tuy là e ngại, nhưng vẫn tránh không được hung hăng mắng cho 1 trận.

“Yêu? Ngươi dám nói ta giống yêu quái?” Nam tử khó có thể tin chỉ vào nàng,“ A Mang ta sinh ra đã có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, so với mặt mũi tầm thường của ngươi, đẹp hơn gấp trăm lần.”

Tiểu Thanh có chút quái dị theo dõi hắn, không ngờ một sát thủ thế nhưng lại có hành động ngây thơ như vậy, lại cùng người hơn thua, tranh tướng mạo xấu đẹp.

“Nga? Ngươi tháo khăn che mặt ra, chúng xem thử ngươi có bộ dạng gì, nói không chừng ở trên mặt còn có khắc mấy con rùa nữa nha.” Y Y dùng khóe mắt hướng Tiểu Thanh, ý bảo, nàng phụ trách khiêu khích tên nam tử tự xưng là A Mang này.

Nhận được ám chỉ của nàng, Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu chuyên chú tìm kiếm sơ hở trong thuật pháp này.

“Ngươi, ngươi, thật sự là tức chết ta, hảo, cho ngươi xem, đến lúc đó cũng không nên tự mình hổ thẹn!” A Mang đưa tay phóng tới trên mặt, đang định kéo mạng che xuống, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên cười,“Muốn gạt ta cho ngươi xem dung mạo sao? Ngươi còn non lắm.”

Hai tay thoải mái búng tách một cái, chỉ thấy nội phòng giống như bị cái gì vặn vẹo , lộ ra một cái động lớn, bên trong lộ ra một cái đầu rắn cực lớn, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, xà tín dài nhỏ nhẹ rịt ra rụt vào, đồng thời, từ khắp các ngỏ ngách chui ra không biết bao nhiêu con rắn, dài ngắn, xanh đỏ, đen tím đủ cỡ đủ loại, chớp mắt chiếm đầy cả phòng.

Tiểu Thanh lần đầu tiên nhìn thấy loại thuật pháp như vậy, vừa nhìn đến cái động mở ra, vốn định lôi kéo hoàng phi chạy đi, không nghĩ tới, bất ngờ lại xuất hiện nhiều rắn như vậy, sợ tới mức toàn thân run run, sắc mặt trắng bệch.

“Lại là xà, ngươi không có cái gì mới mẻ hơn sao?” Y Y che miệng cười khẽ, ngược lại nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh bàn, chân nhỏ lắc lư.

“Lần trước có Mẫn Hách Vương gia cứu ngươi, lần này, nhiều nhất chỉ có nha đầu này cùng ngươi chịu chết!” A Mang nghĩ đến lần trước nhiệm vụ không thành, cả người bị quật cho tơi tả, máu tươi khắp người, hơn một tháng mới thức tỉnh, lúc này đây, hắn không thể lại thất bại.

Xem ra hắn còn chưa biết mình đến tột cùng đã chạy trốn như thế nào, bất quá, xác thực, Mẫn Hách cũng có đã cứu mình, nghĩ vậy, nàng nhíu nhíu mày.

Thấy nàng lộ ra vẻ mặt khó khăn, tưởng việc đe dọa của mình đã có tác dụng, A Mang cúi đầu cười, ánh mắt dài nhỏ như lưỡi rắn càng thêm híp lại, toát ra vẻ độc ác, bí hiểm khôn lường….

“Ác? Hay là chúng ta đánh cược đi, nếu lần này ta vẫn bình an vô sự, xà của ngươi, toàn bộ đều tặng cho ta, thế nào?” Che áo, nàng cảm giác được tiểu lục ở bên trong rục rịch, chắc nó đã cảm giác được uy hiếp, đang muốn đi ra hỗ trợ.

“Hảo, giết không được ngươi, dưỡng chúng nó cũng vô dụng!” Hắn rất nhanh đáp,“Bất quá, chúng nó đã đói bụng vài ngày, nếu ngươi muốn còn sống đi ra ngoài, kia cũng phải hỏi chúng nó đáp ứng hay không đáp ứng .”

Tiểu Thanh lấy tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Y Y.

“Hoàng phi, nô tỳ không tìm thấy phương pháp có thể chạy ra ngoài.” Không ngờ người này thuật pháp lại cao minh như vậy, liền ngay cả hai mắt của mình đều không thể man quá.

“Không có việc gì, không cần chạy, xà của hắn, ta sẽ chiếm lấy toàn bộ,” Bưng lên trên bàn một mâm hạt dưa, lấy một hạt để vào miệng cắn cắn, nàng nhàn nhã rung rung cái đùi, “Tiểu Thanh, ngươi muốn ăn một chút hay không?”

Lắc đầu, lại lắc đầu, Tiểu Thanh đã bị hành động của nàng khiến cho mờ mịt, không biết làm sao.

“Ngươi đã nhàn nhã như vậy, làm sao bây giờ, A Mang ta lại đang bề bộn nhiều việc ,” Nam tử tựa hồ có chút không kiên nhẫn, từ trong ống tay áo lấy ra một cây sáo bằng ngọc, đặt ở bên miệng,“Tốc chiến tốc thắng đi.”

Nhất thời, một khúc nhạc quỷ dị lúc cao lúc thấp vang lên……

Bình luận





Chi tiết truyện