chương 208/ 247

Mới sáng sớm, Tiểu Thanh đã đến thông truyền, báo cho biết quốc sư cùng Vương gia đã ở bên ngoài chờ, nàng liếc mắt nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút trống rỗng.

Đứng dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, bảo Tiểu Thanh đem hai người mời vào.

“Nghe nói đêm qua có một trò hay?” Lạc Dật, người còn chưa tới, thanh âm trong trẻo đã vang lên, mang theo một chút ý cười.

Thiên hạ đang châm trà thiếu chút nữa đem trà đổ ra khỏi cái chén, ổn định tay chân, chuẩn bị tâm lý thật tốt, trên mặt dấu diếm thanh sắc tiếp tục châm trà.

“Y Y, cùng bổn vương hồi phủ, được không?” Mẫn Hách ngồi xuống, sốt ruột muốn giữ chặt tay nàng, nhưng Y Y rất nhanh rút tay lại, không khỏi có chút mất mát.

“Ta trả lời sẽ từng vấn đề của các người, câu thứ nhất cũng như câu thứ hai, đáp án chỉ có một: KHÔNG.” Nàng xoay người, phân phó Tiểu Thanh,“Đi mời Hoàng Thượng đến, nói ta có chuyện quan trọng cần bàn.”

Tiểu Thanh nhìn thoáng qua nét mặt xanh lét của Vương gia, chỉ phải ngượng ngùng lui xuống.

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua khung cửa, nàng nhàn nhã dịu dàng châm chén trà, mái tóc dài được vấn lên, được cố định bằng một chuỗi trân châu sáng bóng, vài sợi tóc mai rũ xuống trước ngực, cả người toát lên vẻ trang nhã thuần khiết lại đáng yêu trong sáng, thoang thoảng lại tỏa ra hương thêm dịu nhẹ nhưng nồng nàn.

Mẫn Hách xem đến ngây người một hồi, nghiêng đầu, thấy ánh mắt Lạc Dật cũng có chút dại ra.

“Có chuyện gì, trực tiếp cùng bổn vương đàm thì tốt rồi, hiện tại toàn bộ hoàng cung đều do bổn vương định đoạt, cùng hắn đàm, còn không bằng nói cùng bổn vương.” Hắn có chút ghen tuông.

“Y Y, nàng có tâm sự?” Lạc Dật thật ra có chút lo lắng, lần trước ba người tụ cùng một chỗ, vốn không có chuyện tốt, hôm nay hắn cũng không hề có dự cảm tốt.

“Chuyện gì, chờ lát nữa các người sẽ biết, nên cùng ai đàm, ta đều có dự tính, không không cần ngươi tới nhắc nhở, vẫn là nói, ngươi còn muốn giống như trước kia, đem ta nhốt lại, mới cảm thấy vui vẻ sao, Mẫn Hách Vương gia?” Nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh như băng, mắt hạnh liếc mắt một cái, nàng lại tiếp tục cúi đầu xoay xoay chén trà.

Chỉ một câu,đã đem toàn bộ lời muốn nói của Mẫn Hách nghẹn lại, có chút hối hận, lại mang theo không cam lòng, mi mắt dài nhỏ khinh mị, môi đỏ mọng hơi hơi mân khởi, nhìn ra là hắn đang rất hờn giận.

Ba người trầm mặc một trận, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm trà, nàng có chút đăm chiêu chờ đợi Phù Vân Khâu Trạch.

Không lâu sau, Khâu Trạch nắm dây thừng, kéo tiểu sắc quỷ nhàn nhã tản bộ mà vào, tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc chuyện mới sáng sớm mà hai người bọn họ đã tiến đến.

“Ngươi dắt chó đi dạo?” trà trong miệng thiếu chút nữa phun ra, nàng chưa từng nghe nói qua có Hoàng Thượng nào tự mình dắt chó đi dạo.

“Dắt chó đi dạo?” Hắn có chút mờ mịt, “Ta chỉ là sáng sớm tỉnh lại không có việc gì làm, liền mang theo nó đi một vòng, mà tiểu sắc lang mới chạy một vòng đã bất động, còn muốn ta ôm nó chạy, không được, phải rèn kuyện mới được.” Nghĩ đến chuyện mình còn phải ôm nó chạy về, trong lòng dị thường không cam lòng.

Rèn luyện? Y Y dở khóc dở cười nhìn tiểu sắc quỷ mở ra cái miệng nhỏ nhắn đánh ngáp, thật không biết hắn đã không đem nó mang ra ngoài chạy bộ bao lâu, hơn nữa, nó còn nhỏ như vậy, khẳng định chạy không được bao xa.

“Là con chó này?” Mẫn Hách mặt âm trầm cười, ngồi xổm xuống, ôm lấy con chó nhỏ.

“Ân, quả thật rất giống một tiểu sắc lang.” Lạc Dật mỉm cười nhìn cún con cuộn mình lại như một cục bông, phần nào hiểu được vì sao Y Y lại thích nó như vậy, nàng tình nguyện đem tiểu lục đưa trả cho mình, cũng không đề cập đến chuyện con chó nhỏ này.

“Khụ, tìm ta đến có chuyện gì?” Khâu Trạch bị Lạc Dật nhìn như thế cảm thấy hơi ngượng ngùng, cố ý quay đầu nhìn về phía Y Y.

Bàn tay nhỏ đang xoay xoay chén trà bất giác cứng đờ, nàng cũng rót cho hắn một chén trà, cố che dấu đi nét mặt tươi cười, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp vần.

“Hôm nay tìm các người đến, là muốn nói một chuyện, cũng không phải muốn nghe các ngươi ý kiến,” Nàng tuần tự liếc ba người một cái,“Ta muốn ra cung, nơi này đã không còn gì để ta lưu luyến, hoàng phi không còn là ta, Vương phi cũng không phải đều ta muốn, các người đã muốn một mình cải biến cuộc sống của ta, hiện tại, ta chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình.” Bình tĩnh nói xong lời nói mìnnh muốn nói, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Đây là nàng kết quả mà nàng suy nghĩ cả đêm, vô luận vận mệnh hay thiên ý, nếu vẫn sống cuộc sống trong chốn hoàng cung này, cuộc sống của nàng đều sẽ bọn họ kiềm chế, nàng sẽ biến thành con rối, mọi chuyện, đều là dựa theo ý nguyện của người khác, hiện tại, nàng phải làm chính mình.

“Y Y, nàng, đi ra ngoài dựa vào cái gì để sống?” Mẫn Hách nhất thời có chút phản ứng hơi quá, lăng lăng nhìn nàng.

“Này ta sớm đã có an bài, sẽ không đói chết thì tốt rồi.”

“Muội thật sự không muốn nhìn thấy chúng ta nữa sao?” ánh mắt Lạc Dật mang theo nhiều điểm ưu thương, muốn mở miệng giữ lại, nhưng nghe xong lời của nàng, cùng với ánh mắt kiên định, cũng hiểu được, mình cũng không thể ngăn cản.

“Nhìn thấy các ngươi, ta liền không thể bắt đầu sống cuộc sống mới, vô luận con đường sau này như thế nào, ta cũng không muốn dựa vào các người.” Nàng lắc đầu.

Hai người đều là trầm mặc xuống dưới, Y Y đem ánh mắt chuyển hướng Khâu Trạch, vừa rồi nghe nàng nói xong, hắn liền lặng im không nói, nhìn tiểu sắc lang trong lòng Lạc Dật, ánh mắt thâm trầm.

“Không được, Y Y, àngi không thể ra đi, nàng có thể không cần bổn vương, nhưng bổn vương không thể không có nàng.” Mẫn Hách cắn chặt răng, khuôn mặt mềm mại đáng yêu còn ẩn chứa không cam lòng.

“Ta nói rồi, ta chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình, Mẫn Hách Vương gia, thỉnh đừng để ta lặp lại lần thứ hai.” Một tay đột nhiên vỗ mạnh lên mặt bàn, mặt của nàng tức giận đến ửng đỏ, chỉ có hắn, hắn không có quyền ngăn cản chính mình.

“Y Y, ta tôn trọng quyết định của muội.” Lạc Dật mỉm cười, gương mặt ôn hòa đã không còn bất an, chỉ còn một loại kiên định, “Vô luận muội muốn làm cái gì, Lạc Dật ca ca đều ủng hộ muội, cho dù muội có rời khỏi, cả đời không bao giờ gặp nữa, nhưng chỉ cần muội bình an vô sự, vô luận như thế nào, ta đều sẽ âm thầm chúc phúc cho muội.” Một tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cái đầu đang muốn ngóc dậy của tiểu sắc lang, bộ dáng rất là bình tĩnh.

“Ngươi buông tay, cũng không đồng nghĩa với việc bổn vương sẽ buông tay.” thấp nam, Mẫn Hách quay đầu, ẩn nhẫn tình cảm sắp bùng nổ trong nội tâm.

Y Y cũng nghe được, nhưng lại làm bộ như không có nghe đến, tiếp nhận tiểu sắc lang trong lòng Lạc Dật, đùa một lát, len lén liếc mắt nhìn người nãy giờ vẫn im lặng không nói.

“Ngươi cái gì cũng không muốn nói?” Nàng hỏi Khâu Trạch.

“Thế nhưng nàng đã nói , chính là tuyên bố, ta đây có thể không cần tỏ thái độ, huống hồ, hiện tại, toàn bộ hoàng cung cũng không do ta làm chủ, nàng muốn đi đâu, ta đều không thể xen vào.” Hắn không khuyên can, đôi mắt màu tím nhạt như Phù Vân, mặt không chút thay đổi trả lời.

Nhưng, ánh mắt lại không nhìn thẳng vào mắt Y Y, chỉ là nhìn chăm chăm vào bức tường nói chuyện, lời nói lạnh như băng, tựa như gió lạnh tháng chạp.

Rõ ràng đáp án này là đáp án mà mình mong muốn, không phải sao? Sao lòng của nàng lại ẩn ẩn đau, không biết là bởi vì lời nói của hắn, hay là vì ly biệt sắp đến….

Bình luận





Chi tiết truyện