hông dự đoán được tân nương nhìn nhã nhặn như vậy sẽ có hành động
này, ai cũng kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người đều bị dọa sợ
tới mức đình chỉ hô hấp, nhìn hình ảnh chiếc giầy bay về phía vị tướng
quân đáng kình của bọn họ.
Nguyên tưởng rằng với thân thủ của tướng quân, chắc chắn sẽ dễ dàng
tránh né, không ngờ hắn lại không hề nhúc nhích, cứ u mê đứng đó, thẳng
đến khi “Lạch cạch” một tiếng,chiếc giầy thật mạnh đánh trúng mặt hắn,
rồi chậm rãi rơi xuống đất.
“Tướng, tướng quân……” Phùng quản gia lắp bắp, từ trước tới nay, lần
đầu tiên hắn nhìn thấy có người dám cả gan hỗn xược với tướng quân, hơn
nữa tướng quân còn cam tâm tình nguyện .
Nhẹ nhàng phủi đi chút bụi trên mặt, Khinh Âm nghi hoặc nhìn người
đang tức giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo tia chán ghét ….
“Ngân Nhi, nàng thay đổi.” Không còn dùng thanh âm mềm mại gọi hắn
“Khinh Âm ca ca”, càng không dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn như trước
đây.
Tự giễu giương khóe miệng, Ngân Nhi khéo léo bước lên ba bước, không để ý ánh mắt mọi người, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn .
“Thay đổi? Đúng vậy, nếu ngươi không trở về, có lẽ ta còn là ta trước kia, chính ngươi đã giết tất cả hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ,
chính ngươi, làm cho Viêm Hi không còn lựa chọn nào khác, chính ngươi,
làm cho ta trở thành người khiến cả thiên hạ chê cười!” Thống khổ lên
án, hốc mắt nàng phiếm hồng, nàng thực hận không thể lột da uống máu
hắn.
Rõ ràng, nàng phải là tân nương hạnh phúc nhất trên đời này, vì cái
gì bây giờ lại thành ra như vậy, tất cả đều là do hắn,do Khinh Âm gây ra !
“Là Viêm Hi không chịu đem nàng giao cho ta, ta mới phải giết người
ngáng đường ta.” Hắn đột nhiên than nhẹ một tiếng, ánh mắt trầm trọng
phức tạp.
“Mặc dù là người tay trói gà không chặt? Hơn một trăm mạng người,
ngươi như thế nào có thể coi như không có gì? Viêm đại nương là người
trước đây may vá quần áo cho ngươi, Dương tiểu muội trước đây từng vụng
trộm mang trứng chim cho ngươi, chẳng lẽ những chuyện này ngươi đều đã
quên?” Nàng lắc đầu, lùi một bước về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ
giấy, không thể tin nhìn nam nhân đáng sợ trước mắt đã từng là ca ca ôn
nhu mà nàng biết.(S: ồ , hóa ra kiếp trước bố Mẫn Hách cũng giết người k gớm tay)
“Nếu Viêm Hi trực tiếp đem nàng giao cho ta thì đã không có việc gì
xảy ra, người sai là hắn, không phải ta.” Trầm tư một lát, hắn lên tiếng phản bác.
Đôi môi cánh hoa của nàng trắng bệch run rẩy, cuối cùng hóa thành nụ cười chua xót.
Đúng vậy, là nàng sai, đầu sỏ khiến cho hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ bị sát hại, không phải người khác, mà chính là nàng.
“Ngân Nhi……” Thoáng lo lắng nhìn ánh mắt nàng mê man ôm hai đầu gối
ngồi xổm xuống, hai mắt mở to rơi xuống hai hàng thanh lệ, từng giọt
nước mắt nối đuôi nhau chảy xuống, thân ảnh xinh đẹp nhỏ bé của nàng lúc này đã vô lực.
“Xin mời các vị đại nhân cùng gia quyến di giá đến sau hậu viện, tiểu nhân đã bố trí một bữa tiệc rượu nhỏ, xin mời các vị đại nhân!” Phùng
quản gia thấy vậy, khuôn mặt tươi cười cuống quít tống tiễn, đưa những
người không liên quan dời đi chỗ khác.
Mọi người vốn định ở lại tiếp tục xem trò hay, nhưng đành phải phẫn
nộ rời đi, trong lòng sớm cảm thấy coi khinh vị tân phu nhân này của
tướng quân, dám xuất thủ với tướng quân ngay trong hỷ tiệc của chính
mình, thật sự là không biết tốt xấu.
“Ngân Nhi, ta đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi.” Thở dài, vươn tay muốn
nâng nàng dậy, không ngờ vừa giơ tay ra giữa không trung, đã bị ánh mắt
sắc bén của nàng chấn trụ, trong đôi mắt ấy tràn ngập cảm xúc chán ghét, mơ hồ ẩn chứa kiên quyết cứng rắn.
“Ngươi không được đụng vào ta!” Ngữ khí vô lực, nhưng bao hàm tất cả
sự quật cường,nàng chống tay vào cây cột phía sau tập tễnh đứng
dậy,“Tướng quân phu nhân cũng được, tù nhân cũng được, nhưng ta vĩnh
viễn không muốn trở thành người của ngươi.”
“Ta tin tưởng lâu ngày sẽ có tình cảm, chỉ cần ta đối đãi với nàng
thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ yêu thương ta.” Khinh Âm thấp giọng
nói, sợ thanh âm quá lớn ngược lại sẽ khiến gót chân nàng đứng không
vững, từng bước đi nhẹ như lướt khiến hắn nhíu mày.
Lâu ngày sẽ có tình cảm? Nàng kéo kéo khóe miệng, xoay người vào
phòng, bất quá chân bị vướng mắc hại nàng lảo đảo một chút, may sao có
cánh cửa đỡ, nàng không nhìn thấy phía sau luôn luôn có một vòng tay
rộng lớn chìa ra túc trực bảo hộ nàng.
“Còn đứng đó làm gì, đỡ phu nhân vào phòng nghỉ ngơi.” Quét mắt nhìn
nha hoàn cùng người có nghĩa vụ săn sóc tân nương, hắn trầm giọng nói.
Nghe vậy, bọn họ lập tức vọt đến đỡ lấy thân mình nàng cơ hồ đã xụi lơ.
“Khinh Âm ca ca,” Ngân Nhi đột nhiên thốt lên, cũng là không có quay
đầu lại, thanh âm đạm nhu,“Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Khinh Âm ca ca, từ nay về sau, Khinh Âm ca ca ở trong lòng ta, đã chết.”
Ngoài cửa thân ảnh cứng đờ, chậm rãi thu hồi hai tay vẫn đang vươn
ra, trong đôi mắt hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn nhẹ giọng phân
phó: “Phu nhân thích mặc y phục như thế nào đều chiều theo ý nàng.”
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1