Cái gì? Đoạt kì?” Bàn tay đang trêu chọc tiểu lục của Y Y lập
tức dừng lại, nghi hoặc nhìn vẻ mặt Phù Vân Khâu Trạch tĩnh lặng
đứng bên cạnh hòn non bộ.
Hôm nay ,tử bào của hắn phiêu phiêu, trên đôi vai được gắn Long
Đồ Đằng ( =[ ), thân thể hắn đang dần dần cao lớn hơn trước,
hắn mặc chiếc quần màu trắng làm nền cho đôi giày màu vàng ,
cả người toát lên một cỗ khí ôn hòa tự nhiên.
Tựa vào hòn non bộ, phiến giấy(quạt giấy) trong tay nhẹ lay động, gương mặt ôn nhuận như ngọc lâm vào trầm tư.
“Đúng vậy, đoạt kì vốn là vì tỷ thí võ nghệ cao thấp, nhưng là,
người tham gia không những cần phối hợp ăn ý mà võ công còn
phải cao cường, nếu không khó có thể giành phần thắng.” Mộc Hiệp
đứng bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, mặt lộ vẻ khó khăn.
Kỳ thật, đáng lo nhất là Mẫn Hách Vương gia đại khái sẽ nhân cơ
hội này để trừ khử hoàng phi, điểm này, Hoàng Thượng khẳng định
cũng lường trước rồi.
Sẽ không phải là cảnh người ta giẫm đạp lên nhau để trèo lên
cây cột cướp cờ như trên ti vi đấy chứ, Y Y chấn động ,toàn thân
nổi da gà, thế mà tên yêu nam Mẫn Hách kia cũng nghĩ ra được.
“Mộc Hiệp, ngươi có thể chọn người không?” Tròng mắt khẽ nâng, gợn sóng nhưng không sợ hãi.
“Thần đã nghĩ tới chuyện tìm người, chỉ là không biết trong đó
có gián điệp hay không? Thần sợ Mẫn Hách Vương gia sẽ gây bất lợi
cho hoàng phi.” Mặc kệ là cao thủ tới cỡ nào , nhưng ứng chiến
với địch nhân núp trong bóng tối, năng lực phòng ngự cũng là có hạn .
“Trước phòng bị tốt, ngày mai, để bọn họ gặp hoàng phi cùng
tập luyện cho ăn ý,” Nhìn hai vai Y Y run rẩy, hắn giơ lên khóe
miệng,“Nàng sợ chết sao?”
Y Y cúi đầu, nhìn tiểu lục , nháy hai mắt, đột nhiên cười khẽ.
“Đã cận kề cái chết một lần , ngươi còn nói ta sợ chết sao?”
Cái loại cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy, máu tuôn trào ,
cơ thể tựa hồ vô lực, chỉ sợ kiếp này nàng không bao giờ quên, tay nàng bất tri bất giác đặt lên ngực, cho dù miệng vết thương đã muốn
khép lại……
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây xào xạc rung động, mấy cây bồ
công anh không chịu được sự trêu chọc của gió mà nghiêng ngả,
màu trắng của hoa bay tung tăng trong gió.
Phù Vân Khâu Trạch trầm mặc .
Hắn thùy hạ mi mắt, tinh tế nhìn mấy sợi tóc lòa xòa hai bên
má phấn của nàng, dưới tia nắng mặt trời , nó thản nhiên phát ra thứ ánh sáng nhu hòa …..
“Ta sẽ không cho nàng chết ……” Hắn nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt nhìn nàng mang theo kiên định.
“Đúng vậy, ta là phượng phúc Lạc Tang quốc, sao có thể chết dễ
dàng như vậy, ngươi vì đất nước, lại càng không thể để ta chết
được.” Nàng nâng mặt cười sáng lạn, lời nói nghe giống như vui đùa,
nhưng lại đâm vào lòng Phù Vân Khâu Trạch làm hắn đau nhói.
“Hoàng phi, kỳ thật Hoàng Thượng……” Mộc Hiệp vội vã muốn giải thích thay Hoàng Thượng.
Một cánh tay đột nhiên chắn trước mắt hắn, hắn đành bất đắc
dĩ ngậm miệng lại , phẫn nộ xoay người sang chỗ khác mà thở dài.
Kỳ thật Hoàng Thượng sớm đã phân phó, nếu trong cuộc tỷ thí, chỉ
cần hoàng phi gặp nguy hiểm, cho dù mất đi cơ hội cướp lấy một nửa quân quyền trong tay Mẫn Hách Vương gia, cũng nhất quyết đình chỉ trận
đấu.
“Đúng vậy, nàng là phượng phúc Lạc Tang quốc, cho dù chết, cũng chỉ
có thể táng tại bên trong thâm cung, cả đời, thế nào cũng không rời
khỏi đây được.” Phù Vân Khâu Trạch giương khóe miệng, nói xong lời
nói không cần biết rằng nó sẽ gây khó chịu cho người đối
diện, nhưng mà, ngữ khí của hắn vô cùng ôn nhu, ấm áp như đang bảo vệ vật gì đó trân quý nhất với mình.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, miệng vết thương của Y Y không còn đau đớn như vừa nãy.
Rõ ràng, nàng rất ghét lời hắn nói, nhưng tại sao khi nhìn đến biểu tình ấm áp trên mặt hắn, nàng lại cảm thấy an tâm khó hiểu?
“Khâu Trạch, ngươi nhất định sẽ chết già trong cung , ta thì không
nhất định.” Nàng cười nhẹ trừng mắt nhìn hắn, tối tăm trong mắt tan
thành mây khói, lại khôi phục nguyên trạng cợt nhả, đôi mắt mặc sắc mị
thành hình nguyệt nga.
Làn váy vàng nhạt bay bay theo gió, tựa như chú bướm nhỏ giang cánh lượn lờ trong không trung.
Mâu quang màu tím tràn ngập nhu tình dừng lại thật lâu trên
gương mặt xinh đẹp kia, hắn lắc lắc đầu:“Với kỹ thuật trèo tường
của nàng , cả đời cũng đừng hòng ra khỏi hoàng cung.” Môi mỏng giương lên chế giễu.
Gương mặt tuấn tú mỉm cười thâm sâu nhìn nàng….
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1