Năm ngày sau.
Bên trong phủ tướng quân loạn thành một đoàn, nha hoàn, thị vệ,
người làm vườn, thậm chí ngay cả đầu bếp nữ cũng chạy loanh quanh
mọi ngóc ngách trong phủ để tìm một thân ảnh bé nhỏ, bất quá , nửa bóng người cũng không thấy.
“Phu nhân, phu nhân, người ở đâu? Người đừng dọa chúng nô tỳ a,
mau ra đây được không?” Một nha hoàn khóc nức nở nhìn căn phòng trống
không.
“Ngu ngốc, phu nhân nếu ở trong này còn muốn ngươi tới tìm làm gì,
mau, chúng ta đến nơi khác tìm, nếu tìm không thấy, chúng ta nhất định
phải chết.” Một nha hoàn khác túm nàng nha hoàn khóc sưng hai mắt kéo
ra ngoài, nhìn ngó đình viện trống vắng mà thở dài, nhấc chân chạy
tới nơi khác.
Tiếng bước chân hỗn độn xa dần, thế giới bên ngoài trở nên huyên náo dị thường.
Trong sân có một cây cổ thụ đã trăm năm tuổi , gió thổi qua, ôn nhu lay động cành lá, trên mặt đất, một trận những chấm tròn của
tia nắng lúc ẩn lúc hiện.
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ chui ra từ bụi rậm, nhìn không có
một bóng người trong sân, không khỏi cười khẽ, rồi sau đó, lưu loát
trèo xuống khỏi đại thụ chạy vào trong phòng đổi sang quần áo nha
hoàn mà nàng đã sớm chuẩn bị tốt.
Kỳ thật, trong thời gian Khinh Âm rời đi, nàng mặc dù học không ít
thục nữ chi đạo, nhưng do được Viêm Hi sủng nịch cho nên không khác
gì nam hài thông minh nghịch ngợm , thỉnh thoảng hai người cũng
trèo lên cây cao ngắm phong cảnh, cây đại thụ này, đối với nàng mà
nói quả thực chính là ân nhân cứu mạng.
Tốt lắm, không có người. Nàng cúi đầu, đi ra sân, tiến về phương hướng đã có sự thăm dò từ trước.
“Uy, ngươi có nhìn thấy phu nhân hay không?” Một nam tử trẻ tuổi lên tiếng hỏi đằng sau lưng.
Bàn chân bé nhỏ đang vội vàng bống cứng đờ, trên trán toát ra
từng hạt từng hạt mồ hôi, hai tay nắm chặt khăn lụa, nàng lắc lắc
đầu đáp:“Không có.”
“Rốt cuộc đã chạy đi đâu, ai, tướng quân biết chắc chắn sẽ rơi đầu ,” Trong thanh âm của vị nam tử này đủ mỏi mệt, nhưng vẫn cố cười
cười,“Không nói nữa, nhanh đi tìm đi.” Nói xong liền chạy về phương
hướng ngược với nơi nàng đi.
Trong lòng có chút áy náy, nhưng chỉ cần nghĩ tới Viêm Hi đang
đợi mình, mỗi ngày, mỗi ngày, gương mặt nàng liền tràn ra một nụ cười
hoa lê yếu ớt.
Đi qua một cái hồ, rồi mấy cái hành lang dài, tuy rằng đụng phải nha hoàn thị vệ rất nhiều, nhưng không ai chú ý tới nàng là người bọn
họ đang tìm.
Sắp đến, sắp đến.
Nội tâm nhảy nhót , nàng thấy được cửa sau phía xa xa rồi, cũng
may mấy ngày trước đây nói chuyện phiếm cùng bọn nha hoàn, làm bộ vô
tình hỏi đường đi, nếu không, muốn đến được đây thực không dễ dàng.
“Phu nhân!” Thanh âm quen thuộc vang lên trong chốc lát, đúng lúc đó , một bàn tay khác chộp lấy cánh tay nàng.
Kinh ngạc quay đầu, đúng là Tiểu Thanh.
“Phu nhân, người muốn đi đâu? Lạc đường ư?” Tiểu Thanh sờ sờ mồ hôi
trên trán, lúc này mới yên lòng,“Nào, Tiểu Thanh mang người trở
về.”
Từ từ xoay thân, Ngân Nhi do dự, vẫn là dùng sức tháo tay nàng ra.
“Tiểu Thanh, ta không phải phu nhân tướng quân, ta cũng không nguyện ý làm phu nhân tướng quân, nơi này, không có tự do ta muốn, không có Viêm Hi ta ngày đêm thương nhớ.” Ngón tay cầm khăn lụa căng thẳng, nàng chua xót cười, chậm rãi thối lui về phía sau.
“Nhưng, nhưng người là phu nhân tướng quân a,” Tiểu Thanh nhất thời
không biết nên như thế nào cho phải, sốt ruột nhấc chân, tiến lên ôm
tay nàng,“Phu nhân, mau cùng ta trở về đi.”
Đột nhiên, Ngân Nhi lấy ra một cái chủy thủ từ cổ tay áo chỉ vào Tiểu Thanh,khiến nàng ta sợ tới mức cuống quít rụt tay về.
“Tiểu Thanh, ngươi nhớ kỹ, vô luận sống hay chết, ta cũng không làm phu nhân tướng quân!”
Nói xong, xoay ngược cổ tay, mũi chủy thủ đảo ngược phương hướng chỉ vào cái cổ trắng nõn của mình, khiến cho Tiểu Thanh một phen sợ hãi.
“Thả ta đi.” Nàng đã ra tới cửa sau, cánh cửa gỗ đã dán sau lưng rồi,nàng nhíu mi, kiên quyết không thay đổi ý định.
Luống cuống nhìn bốn phía chung quanh, Tiểu Thanh không biết nên
làm gì, mà lúc này, Ngân Nhi đang lén lút đưa tay tháo then cửa,
chậm rãi đẩy ra.
Chân nàng lui ra sau một bước, có điều không ngờ lại giẫm vào khoảng không.
“A…… Ngô!” Nàng vung cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ.
Trong phút chốc, một bàn tay thon dài vội vã che kín đôi môi
nàng, ngay sau đó, cả người nàng ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Lập tức , nàng nghĩ ngay tới người nào đó.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1