Bên trong nhà gỗ, hai thân ảnh một vang một đỏ chậm rãi, thong thả đi ra, trên gương mặt yêu mị của Mẫn Hách mang theo thản nhiên vui sướng,
hai tay đặt phía sau, đôi mắt dài nhỏ thẳng tắp xem xét Y Y vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, thần cánh hoa hé mở, lại không biết nên nói cái gì
cho tốt, mà Phù Vân Khâu Trạch lại hoàn toàn trái ngược, trên mặt cũng
không có vui mừng, mà lại tràn đầy lo lắng nhìn nàng, lại có chút đăm
chiêu nhìn về phía Lạc Dật, tự trong lòng lấy ra khăn lụa, cẩn thận băng ngón tay bị đứt của nàng lại.
“Đã không còn chảy máu.” Y Y xấu hổ muốn cự tuyệt, nhưng tay vẫn bị nắm chặt, không thể rút ra.
“Không cần lộn xộn, đêm hôm khuya khoắc lại chạy loạn khắp nới, nếu
ngã sấp xuống làm phải sao bây giờ?” Hắn không để ý đến ánh mắtcủa hai
người bọn họ, dám đem nàng ôm vào trong lòng, “Những gì vừa rồi nàng
nghe được, đều là giả .” gương mặt tuấn mỹ có một tia quẫn bách, cũng là ôm chặt nàng, không muốn buông tay.
Hắn là đang giải thích với mình? Nàng đột nhiên hiểu được, phiêu liếc mắt nhìn gương mặt ôn nhu của Lạc Dật một cái, không khỏi buồn bực, hắn biết rõ hai người bọn họ đang ở đây, còn mang theo mình, chui đầu vô
lưới, buồn bực nhất là, đem lời trong lòng của mình đều nói cho bọn họ
cùng nghe.
“Phù Vân Khâu Trạch, ngươi còn ôm Vương phi của bổn vương nữa, đừng
trách bổn vương không khách khí!” trên mặt Mẫn Hách đã muốn từ vui sướng biến thành một mảnh âm vụ, nếu không phải sợ thương đến Y Y, thiếu chút nữa tiến lên bài khai hai người.
Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch cũng là ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
“Vương phi? Ai là Vương phi của ngươi, chớ có cho là ta tha thứ
ngươi, thì có thể được một tấc lại muốn tiến một thước!” Ngược lại là Y Y thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Y Y!” gương mặt âm vụ của Mẫn Hách nhất thời trở nên có chút bất
đắc dĩ, muốn tiến lên, một tay lại bị Lạc Dật giữ chặt, nhẹ nhàng mà
hướng hắn lắc đầu.
“Hiện tại không thể làm cho nàng bị thương, nàng đã không phải chỉ có một mình.”
“Có ý tứ gì?” Mẫn Hách mơ hồ đã nhận ra lời này có hàm ý, tâm run
lên, đột nhiên nhìn về phía thiên hạ cũng đồng dạng như mình, nàng cũng
không rõ ràng?
Không giống như hai người đang kinh ngạc, Phù Vân Khâu Trạch một tay
ôm bả vai Y Y, một tay bao lại bụng của nàng, vẻ mặt ôn nhu mà từ ái.
“Ngươi để làm chi,” Nàng chụp khai bàn tay trên bụng mình,“Ta cũng không phải phụ nữ có thai, chớ có sờ như vậy, rất kỳ quái.”
Khâu Trạch dở khóc dở cười nhìn nàng liếc mắt một cái, nhìn về phía
Lạc Dật, hắn cũng đồng dạng dở khóc dở cười, thật sự là chưa thấy qua nữ nhân nào không tự giác như vậy!
“Ai nói nàng không phải phụ nữ có thai, nếu không Lạc Dật vì sao lại
dặn nàng đừng chạy nhảy lung tung, ở đây đã có một tiểu bảo bảo, nàng
còn không hảo hảo bảo hộ, còn dám nơi nơi chạy loạn.” Nhẹ nhàng điểm
ngón tay lên cái mũi của nàng, sủng ái hôn lên gò má phấn nộn, thì ra,
nàng vẫn là một hủ giấm chua rất nồng, rất chua.
“Tiểu bảo bảo?” đôi mắt hạnh mở to, không thể tin, cúi đầu, nhìn cái
bụng bằng phẳng của chính mình,“Như thế nào lại có tiểu bảo bảo?”
“Hẳn là một lần ở trong sơn động kia.” Miệng hắn giác mỉm cười, cúi người, ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói.
“Oanh!” Đầu trống rỗng, mặt của nàng đà hồng một mảnh.
“Nhưng mà, bị lão hổ đụng vào ngực, không có thương tổn đến thai nhi
sao?” Đột nhiên nhớ tới sự việc diễn ra lúc săn bắn, nàng kích động cầm
tay Khâu Trạch, lần đầu tiên, cảm thấy tay hắn so với chính mình còn
muốn ấm áp hơn.
Tay của mình quanh năm đều lạnh giá, nhưng giờ phút này, tay nàng so
với mình còn muốn lãnh hơn vài phần, có thể thấy được là nàng đang thập
phần lo lắng, hắn mỉm cười, bao trụ bàn tay nhỏ bé.
“Không có, ngự y nói vừa vặn lệch khỏi quỹ đạo của bụng, đối với thai nhi không có ảnh hưởng, hơn nữa sau đó còn có dược của Lạc Dật đưa tới
để điều dưỡng, không có gì đáng ngại.”
“Y Y mang thai?” Mẫn Hách thì thào nghiêng đầu, phẫn nộ trừng mắt
nhìn Lạc Dật, “Ngươi thế nhưng đã biết, như thế nào lại không nói cho
bổn vương biết, cho dù nàng mang thai, bổn vương cũng tuyệt đối không
buông tay!” câu cuối cùng hiển nhiên là nói cho Khâu Trạch.
“Đó là ta tự mình chẩn mạch, vì sao phải nói cho ngươi biết?” Lạc Dật liếc mắt một cái.
Mẫn Hách không nói gì, cắn chặt môi dưới, ánh mắt phẫn nộ như muốn
bùng nổ, đến khi nhìn thấy Y Y như đang rơi vào mộng ảo, tự vỗ về bụng
của chính mình, thì cả người của hắn như bị hắt một chậu nước lạnh.
“Y Y, ngươi……” Trương há mồm, hắn không biết mình đang muốn nói cái gì, nhưng lời vừa mới ra tới miệng lại nuốt ngược trở về.
Nàng lần này còn thật sự ngẩng đầu muốn nghe hắn nói cái gì, nhưng
đợi cả nửa khắc vẫn thấy hắn im lặng không nói, chỉ phải nhìn về phía
nam tử áo trắng.
“Lạc Dật ca ca, huynh nói sang năm mới cho tar a cung, chính là vì
nguyên nhân này?” Khó trách vừa rồi hắn vẫn cường điệu muốn nhấn mạnh 2
chữ “sang năm”, nàng cuối cùng đã hiểu được .
“Ngày sau bụng của muội càng lúc càng lớn, nơi nơi bôn ba đối với
thân mình mà nói có chút không thích hợp, vẫn là hảo hảo dưỡng thai, đợi sinh xong rồi tính.” Hắn đi đến bên cạnh nàng, bắt mạch, ôn nhu đề
nghị.
Nàng thật sự không thể tin được, vỗ về bụng, sắc mặt có chút phức
tạp: có cảm giác vui sướng hạnh phúc khi được làm mẹ, lại có chút lo
lắng, sợ mình không thể chiếu cố đứa nhỏ chu đáo, trong khoảng thời gian ngắn, đầu đầy suy nghĩ.
Lẳng lặng đứng ở một bên, Mẫn Hách hai mắt nhanh mị, nhìn ba người
hoà thuận vui vẻ hoà thuận, ngược lại cảm thấy chính mình chỉ là một
người thừa, có lẽ, ngay từ đầu, hắn chính là người ngoài. Hắn chỉ không
thể lý giải Lạc Dật vì sao có thể cười nói vui vẻ khi trong bụng Y Y
bụng mang cốt nhục của người khác, cũng không cách đem nàng đẩy vào
trong lòng người khác
Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, chỉ cần là điều hắn muốn, nhất định phải đoạt được, không từ thủ đoạn!
“Dưỡng thai?” Hắn lạnh lùng cười,“Đường đường là Vương
phi nhiếp chính vương Mẫn Hách ta lại há có thể hoài thai đứa nhỏ của kẻ khác? Xoá sạch!”
“Mẫn Hách, ngươi dám động vào Y Y, trẫm khiến cho ngươi có biết hai
chữ ‘Hối hận’ là viết như thế nào !” Gương mặt bình tĩnh của Phù Vân
Khâu Trạch nhất thời nhấc lên phong ba, đôi mắt màu tím tràn đầy gió
xoáy, xoay tròn, làm người ta không hiểu hắn đang tính làm cái gì.
“Hối hận? Bổn vương thật đúng là muốn nếm thử một chút, cảm giác của
hai chữ này là có mùi vị nhự thế nào.” Mẫn Hách cười nhạo, cất bước, một tay chế trụ cổ tay Y Y,
“Vương phi, nàng vẫn nên cùng bổn vương hồi phủ đi, bổn vương biết
nàng cũng không muốn cái thai này, bổn vương nhất định sẽ giúp nàng tìm
ngự y bỏ nó đi, đi, cùng bổn vương hồi phủ.” Nói xong, hắn bước nhanh
đi, muốn hướng ra ngoài sân.
Nàng nói không hận mình , về sau, hắn nhất định sẽ hảo hảo đối xử tốt với nàng, cho dù là mẫu hậu, cũng sẽ không cho người làm tổn thương
nàng, dù chỉ là một sợi lông tơ.
“Đau quá!” Bị Mẫn Hách lôi kéo như thế, lại bị Khâu Trạch ôm vào
trong ngực, Y Y nhịn không được hô đau, nhất thời như biến thành con
rối, bị hai người kéo căng.
“Y Y, hai người các ngươi mau buông tay!” sắc mặt Lạc Dật có chút
kích động, tiến lên, muốn đem tay của hai người ly khai khỏi người nàng.
Nhất thời, bốn người rối rắm thành một đoàn, cùng với từng trận tiếng thét chói tai, cùng với thanh âm khiển trách, Y Y bị kéo qua đẩy lại,
đột nhiên dưới chân khuynh đảo, mà ba người còn đang bận lôi kéo lẫn
nhau, nhất thời chưa phát hiện ra.
Mắt thấy nàng sẽ ngã xuống, một đôi tay ngăm đen vươn ra, đỡ lấy cánh tay của nàng……
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1