Ngày ấy, sau khi quay lưng rời đi, Y Y trở lại Long Quân điện, nhóm
cung nữ cùng thị vệ tìm nàng cả nửa ngày, đang lúc bấn loạn, lo lắng
muốn bật khóc, tìm không thấy chủ tử, cái mạng nhỏ này của bọn họ coi
như xong đời, đang muốn lật luôn cả hoàng cung lên thì gặp được nàng
trong trang phục thái giám, bình an trở về, bọn họ mừng rỡ như điên,
thầm nghĩ là nàng ham chơi, lại nghịch ngợm, trốn vào đâu đó để chơi,
không hỏi gì nhiều, cũng chẳng dám nhiều lời. Nhưng mà, ánh mắt sắc bén
của Mộc Hiệp lại phát hiện y phục của nàng cáu bẩn, hơn nữa ống tay áo
còn có vết máu loang lổ, truy hỏi một hồi, mới biết được Y Y rơi vào cạm bẫy, mà còn cùng Mẫn Hách Vương gia, sắc mặt hắn ngưng trọng, chỉ nói
vài câu an ủi linh tinh, liền vội vàng đi ra ngoài.
Toàn thân mỏi mệt, nàng cũng không có tâm tình nghĩ nhiều nữa, tắm
rửa xong, trực tiếp hiện lên long sàn, ngủ một giấc. (long sàn= giường
của vua)
“Hoàng phi, nên dùng bữa tối rồi.”
Đang mơ mơ màng màng, bị thanh âm của Tiểu Thanh làm cho thanh tỉnh,
nhu nhu mắt, chậm rãi ngồi dậy, đột thấy phía trên đùi một mảnh ẩm ướt,
cảm giác quen thuộc làm nàng toàn thân cứng ngắc.
“Hoàng phi?”
Tiểu Thanh khó hiểu nhìn nàng ngồi ngay ngắn bên trong đệm chăn, vẫn không nhúc nhích, trên mặt tràn đầy bộ dáng nghi hoặc.
Dùng tay nâng lên đệm chăn đang phủ trên người, Y Y chỉ cảm thấy trên mặt một trận nhiệt khí, từ lúc xuyên qua đến nay, lúc đó nàng chỉ có ba tuổi, nàng đã sớm quên đây là chuyện sớm hay muộn, không nghĩ tới, đột
nhiên lại đến nhanh như vậy.
“Đây là!”
Mắt thấy nàng một tay xốc lên đệm chăn, phía trên thục khố màu trắng
hoa mai nhiễm đỏ một mảnh, Tiểu Thanh giật mình, cư nhiên hiểu được
chuyện gì xảy ra, vẻ mặt mừng rỡ, nói:
“Chúc mừng hoàng phi, chúc mừng hoàng phi!”
Chúc mừng? Này có cái gì đáng chúc mừng? Y Y cẩn thận lôi kéo y phục ô uế, sắc mặt có chút tái nhợt, bụng có điểm co rút, ẩn ẩn cảm giác đau
đớn.
“Tiểu Thanh, y phục của bản phi đều ô uế, ngươi còn chúc mừng bản phi.”
“Hoàng phi, ngươi hiểu lầm ý của nô tỳ.”
Tiểu Thanh mỉm cười “Ở trong cung, nếu hậu cung nào xuất hiện nguyệt
tín, đều là việc đáng chúc mừng, chứng minh người đã trở thành nữ nhân
trưởng thành, có cơ hội được Hoàng Thượng sủng hạnh, vì hoàng triều mà
sinh hạ long loại.”
Nàng vừa nói, một bên lấy ra một tiết khố sạch sẽ, trắng tinh, một
tay lấy một giỏ hoa quỳnh, nhẹ nhàng rải vào trong mộc đũng đã đổ đầy ôn thủy, do các cung nữ khác đã nhanh tay chuẩn bị. (mộc đũng=thùng gỗ
đựng nước để tắm )
Sủng hạnh?
Y Y đột nhiên nhớ đến Phù Vân Khâu Trạch, hắn tuy rằng cao hơn nàng
nửa cái đầu, nhưng lại nhỏ hơn nàng vài tuổi nha, nhịn không được “Phốc” một tiếng, cười tươi như hoa.
Mới trước đây không lâu, hắn còn do một tay nàng chăm sóc a, bộ dáng tiểu đệ đệ đáng yêu, nàng vẫn chưa quên a.
“Hắn mới vài tuổi, đợi cho hắn hai mươi, bản phi đã hai mươi ba , đều là chuyện tình của mười mấy năm sau.” Nàng che miệng cười, thoát ra y
phục trên người, từ từ bước nào mộc đũng.
Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác đua đớn ở bụng dưới, nàng thoải mái, nheo lại mắt.
“Hoàng phi, Hoàng Thượng năm nay đã hơn tám tuổi, nhưng so với nam tử thành thục mười hai cũng không khác bao nhiêu, chắc không bao lâu nữa,
đại nhân Thanh Vũ sẽ mang Hoàng Thượng đi khai hôn mê.” (khai hôn mê= là xxx lần đầu á, hức, sao triều đại này dạy hư thiếu nhi thế này )
Nói đến những điều này, Tiểu Thanh ngược lại rất bình tỉnh, dường như nghe nhiều nên không thấy có gì khác lạ, mặt không đỏ, khí không suyễn.
Cái gì? Khai vựng? (cũng giống khai hôn mê á >.
Y Y thiếu chút nữa từ trong nước nhảy ra, không thể tin, nhìn biểu
tình thận trọng trên mặt Tiểu Thanh, nàng mới tin là mình không nghe
lầm, nàng ấy cũng không nói đùa.
“Nhưng là hắn quả thật chỉ mới hơn tám tuổi a.”
Tuy rằng đã ngọc thụ lâm phong, phong độ bất phàm, ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt lúc nào cũng trưng ra biểu tình lạnh như hầm băng vạn năm,
nhưng cho dù thế nào, cũng chỉ mới hơn tám tuổi, vẫn còn là nhi đồng á?
Như vậy có phải là phạm pháp, cưỡng bức trẻ em vị thành niên không? Nàng liều mạng nghĩ. (ek, suy nghĩ gì mà…)
Haiz, nhưng nàng cũng quên mất, chẳng phải nàng cũng tiếp nhận nụ hôn của “nhi đồng” đó sao.
“Nếu Thanh Vũ đại nhân cảm thấy vẫn còn sớm, hẳn là cũng sẽ trước mang Hoàng Thượng trước đi quan sát a.”
Tiểu Thanh nghĩ nghĩ một lát rồi đưa ra kết luận này, vào những buổi
tối nhàn nhả, không có việc gì làm, các nàng sẽ tụ họp lại, nói chuyện
phiếm, lại nói một ít chuyện khuê cung, không muốn biết cũng khó.
Quan sát?! Ý chẳng phải là xem người khác “cá nước thân mật” sao?
Gương mặt tái nhợt đột nhiên đỏ hồng, như một quả táo đỏ mọng, nàng chậm rãi cúi đầu, hai má của Y Y lúc này, nhiệt độ của chúng so với nước
trong đũng mộc còn muốn ấm hơn a.
“Ác, đúng rồi, có một ít sách, là Thanh Vũ đại nhân đưa cho Hoàng
Thượng, đều là chuyện trong khuê cung, hoàng phi nếu muốn xem một chút,
thừa dịp Hoàng Thượng không ở đây, nô tỳ giúp ngươi lấy lại đây.”
Gương mặt của Tiểu Thanh đạt đến trình độ “lãnh huyết”, quả thật là
nói ra thật trơn tru, đơn giản như việc đến ngự thiện phòng lấy một đĩa
điểm tâm vậy.
“Không, không cần, bản cung đối với mấy chuyện đó không có hứng thú
gì.” Y Y trên mặt cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại xấu hổ đứng dậy, bước ra khỏi mộc đũng.
Vài cung nữ thấy thế cuống quít giúp nàng chà lau toàn thân, đưa cho
nàng một tiết khố sạch sẽ, bên dưới còn lót thêm một lớp vải bông mịn.
Nguyên lai không có băng vệ sinh, nữ tử cổ đại là như thế vượt qua “Mặt trời đỏ” .
Chính là, có chút không thoải mái, dù sao có một chút dầy, đi đường
cảm thấy có chút vướng chân, dù thế nào cũng phải cẩn thận lúc di động,
sợ rơi xuống. ()
“A, đúng rồi, nô tỳ thiếu chút nữa quên ,”
Tiểu Thanh dường như nhớ tới cái gì, mở ngăn tủ ra, lấy ra một cái hộp được điêu khắc tinh xảo đưa đến trước mặt Y Y.
“Đây là lễ vật Hoàng Thượng tặng cho phi tử khi đã trưởng thành, bình thường từ khi ra đời đã ban cho, nếu không phải lão cung nữ có nói qua, nô tỳ thật sự cũng không biết.”
Lễ vật? Y Y tiếp nhận hộp gỗ, đặt ở trong tay, xem qua xem lại, nhấc nhấc nâng nâng, có cảm giác rất nhẹ nha.
Phù Vân Khâu Trạch, nam nhân phúc hắc này hội đưa cho nàng cái gì?
Không, phải nói là muốn đưa cho phi tử của hắn cái lễ vật gì đây?
Tò mò, Y Y mở nắp hộp, lập tức trợn to mắt, cái hộp đang cầm trong
tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, trên gương mặt bất giác hiện lên một
chút thất vọng, nàng còn tưởng rằng là cái gì, nguyên lai là cái này.
Bàn tay nhỏ lấy từ trong hộp gỗ ra một cái yếm đỏ tươi, cắt may tinh xảo, nhỏ nhỏ xinh xinh.
“cái này?”
Nàng cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình, bằng phẳng chẳng khác gì sân bay quốc tế, so với nam nhân cũng không khác bao nhiêu. Hắn là cố ý lấy cái này tới để cười nhạo nàng? Không thể linh hoạt một chút, thay đổi
“lễ vật đặc thù” này hay sao?
“Hoàng phi, đây chính là do tú nương lợi hại nhất hoàn cung chế tác
a, đường kim tinh xảo tỷ mỹ, chất liệu thượng đẳng, bên trên có thêu hoa mẫu đơn sống động diễm lệ, còn có hồ điệp nhảy múa vờn quanh, nếu cái
này đem ra ngoài cung, bán đi ít nhất cũng mấy trăm lạng bạc a.” Tiểu
Thanh không giỏi tính toán, nhưng đại khái ít nhất cũng là giá này a.
Mấy trăm lượng? Y Y đối với với ngân lượng, đơn vị tiền tệ của triều
đại này không có nhiều khái niệm, nàng chỉ biết là làm gì cũng phải cần
ngân lượng, hãy nhìn Tiểu Thanh xem, aiz, một bộ bộ dáng kinh ngạc,
phỏng chừng vật này rất đáng giá, đổi được không ít tiến đây.
“Không mặc được không?”
Nói không chừng về sau ra ngoài còn có thể bán, nghĩ đến đây, trên mặt Y Y nổi lên một nụ cười quỉ dị, thập phần gian trá a.
Nhưng mà, rất nhanh, ảo tưởng của nàng bị câu nói tiếp theo của Tiểu Thanh dập tắt sạch sẽ.
“Chỉ sợ không được, hoàng phi, từ ngày có nguyệt tín, người hằng ngày sẽ mặc vật ấy, đợi cho Hoàng Thượng trở về, xem người mặc có thích hợp
hay không, nếu không hợp, sẽ thay người, đích thân lựa chọn một cái
khác.”
“Vì cái gì?”
Y Y cơ hồ bị phồn văn lễ tiết trong cung làm cho đầu váng mắt hoa, chỉ là một bộ nội y thôi, cũng cần phiền toái như vậy.
“Nếu Hoàng Thượng tự mình xem, chọn lựa thứ thích hợp nhất cho người, đã nói lên nương nương ở trong lòng Hoàng thượng địa vị không giống
bình thường; Ngược lại, nếu Hoàng thượng không xem, không có ý muốn chọn lựa, khả năng người bị thất sủng. Dùng phương thức này, có thể ngầm
biểu đạt tâm ý của Hoàng thượng đối với hậu cung, biết được là Hoàng
thượng đối với vị phi tần nào là sủng ái hay là ghẻ lạnh.”
Thanh âm bình tỉnh, không nhanh không chậm giải thích, Tiểu Thanh đối với những qui cũ này rất tinh tường.
Mặt tối sầm, leo lên giường, trùm chăn, che kín toàn thân, từ trong
chăn đệm, đột nhiên truyền đến mùi hương nhàn nhạt của ái đó, má phấn
đột nhiên ửng hồng, nàng phất tay, nói vọng ra:
“Bản phi không mặc, ai nói gì nữa cũng không mặc.”
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1