“Ai?”
Trong lúc ngủ mơ, Sầm Nhi đột nhiên bừng tỉnh, trên cổ truyền đến
cảm giác lạnh băng của chủy thủ, lóe ra nhiều điểm bạch quang, làm
ánh mắt của nàng phát đau, buồn ngủ không khỏi giảm bớt vài phần.
Namtử kéo kéo chăn, lộ ra gương mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt thật
nhỏ cao thấp đánh giá bộ ngực của nàng bên dưới đệm chăn hơi dao
động một chút, chậm rãi thu hồi chủy thủ.
“Là ngươi!” Nàng hấp một ngụm khí lạnh.
“Yên tâm, Chính vương cũng không cho ngươi thấy hắn,”Namtử châm chọc
cười cười,“Hắn chính là tiện thể giúp thuộc hạ nhắn tin cấp báo,
công chúa.” Nói xong hai chữ cuối cùng còn cố tình kéo dài,
dừng lại một chút.
Sắc mặt Sầm Nhi trắng bệt, nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn.
“Nói cái gì?”
“Chính vương đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, công chúa
nếu làm đại sự không thành, tiếp tục chần chừ do dự, Chính
vương đã phân phó, công chúa nếu không động thủ, thuộc hạ sẽ gặp đem
ngươi ban cho quân đội, mặc tình xử lý.” Hắn lạnh lạnh nói.
Ý là, là muốn đem nàng trở thành món đồ chơi của cả đám man di thô lỗ đó? Quân kĩ! Không, nàng không cần.
Lắc đầu, nàng ngồi dậy, giữ chặt vạt áo hắc y nam tử, hai tay hơi hơi run run, lại không thể không cúi đầu khẩn cầu.
“Ngày mai, ngày mai ta nhất định câu dẫn Hoàng Thượng, xin ngươi
nói cho phụ vương, Sầm Nhi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, đừng đem Sầm Nhi đưa đến quân đội.”
“Thuộc hạ vẫn nghĩ rằng, công chúa là cành vàng lá ngọc, cao cao tại thượng, không bao giờ chú ý đến sắc mặt của bọn hạ nhân,
tôn quý giống như thiên thượng sao? Không nghĩ tới, công chúa cũng sẽ
cúi đầu cầu xin thuộc hạ, thật đúng là làm cho thuộc hạ chấn động a…”
Hắn cười nhạo , đi đến cái bàn, nhàn nhã ngồi xuống, liếc mắt nhìn
ấm trà một cái, “Thuộc hạ bôn ba cả một ngày, công chúa ngay cả nước
trà cũng không ban cho thuộc hạ một chén sao?”
Thân hình cứng đờ, nàng xốc đệm chăn, nhảy xuống giường, nhìn trong phòng không một bóng người, tâm lạnh nhất tiệt.
Đây là lãnh cung, sao có thể có người đến…… Từ lúc Y Y hồi cung,
nàng liền bị an bài đến đây, ngày thường chỉ có một nô tỳ hầu hạ, mà
nàng bất quá chỉ nói vài câu lớn tiếng, nô tài kia lại cả gan
lớn mật, ngay cả cơm cũng không mang đến đúng giờ, đừng nói đến
chuyện đêm hôm khuya khoắc canh giữ trong phòng, chờ nghe sai bảo.
“Thỉnh.” Đi đến châm chén trà, nàng nhìn thấy ánh mắt đáng
khinh của hắn ở trên cơ thể nàng dò xét lung tung, cuống quít đi
đến phía sau bình phong, chụp lấy kiện quần áo, vội vã khoác
vào rồi mới trở ra.
“Công chúa, thuộc hạ không thể không nhắc nhở người, hiện tại Chính
vương hoàn toàn đã không còn nhẫn nại, đừng nói ngươi, liền ngay cả nữ
nhi thân sinh của Vương đều đưa đến các quốc gia khác, ngươi hẳn là
biết, vi phạm hắn sẽ có kết cục như thế nào.”Xiết chặt nấm tay, sắc
mặt âm vụ, Chính vương ở trên người hắn cũng hạ cổ độc, nhất định
hắn phải hoàn lại lão cáo già ấy gấp trăm lần!
“Ta biết……” Nàng u oán gật gật đầu, cầm lấy một cây nến nhỏ, ánh sáng u ám, lập lòe:
“Ngươi không biết sao? Hắn cho tới bây giờ cũng chỉ xem ta là một
món đồ chơi, đã không còn dùng được, sẽ lập tức vứt bỏ, cũng như
ngươi, bên ngoài có thân phận đường hoàng, kỳ thật đều là nô lệ, hạ lưu
thấp hèn.”
“Xem ra, công chúa thực ý thức được rỏ ràng thân phận của
chính mình, vậy không cần thuộc hạ phải nhiều lời nhắc nhở làm
gì.” Hắn lạnh lùng cười.
Đánh giá gương mặt tái nhợt che dấu hận ý, năm ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
“Ngươi, có từng nghĩ lật đổ Chính vương?” Nàng đột nhiên mở miệng
hỏi, cúi đầu, dùng khóe mắt nghễ hắn, khuôn mặt xinh đẹp có một chút ý
cười nhàn nhạt.
Sửng sốt, năm ngón tay đình chỉ gõ gõ, hắn giận tái mặt, âm trầm liệt khai thần.
“Như thế nào, ngươi muốn phản bội phụ vương của ngươi?”
“Phụ vương? Ngươi có biết, hắn không phải phụ vương của ta, nếu là
phụ vương của ta, sẽ không làm ra việc không bằng cầm thú như vậy!” Nhéo vạt áo, nàng đột nhiên hô to, gương mặt tái nhợt nảy lên một tầng đỏ
thẩm, hai mắt ẩn ẩn nổi lên tơ máu, cả người run rẩy .
Ngày ấy, là ngày nàng vĩnh viễn không thể quên, là nỗi nhục nhã cả đời dai dẳng, đeo bám nàng ngay cả trong những giấc mơ!
Cho dù yêu thích nam sủng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi hầu hạ Chính vương, người bao năm nay nàng luôn gọi là phụ vương, cái loại
ghê tởm này, không từ ngữ nào có thể diễn đạt… cảm giác như có một con
quái vật tựa như giun đũa đang chuyển động dưới da mình, nàng thật muốn
một đao moi ra, nhưng không cách nào nuốt xuống nỗi thống hận trong
lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ở trong da thịt mấp máy.
“Cầm thú, ha ha, hảo một cái cầm thú!” Nam tử cười to.
Tiếng cười điếc tai làm cho Sầm Nhi phục hồi tinh thần lại, giật mình pháthie65n mình đã nói ra lời nói phản nghịch như thế nào, môi run lên, nàng cuống quít quỳ xuống, lôi kéo y bào nam tử cầu xin.
“Khẩn cầu ngươi đừng nói cho phụ vương, bằng không ta thật sự sẽ bị đưa đi làm quân kĩ, ta không muốn, ta không muốn!”
“Như thế nào, không phải mới vừa mới nói rất cứng miệng sao, hiện tại biết sợ hãi ?” Nam tử chán ghét hất hai tay của nàng ra, người nhát gan sợ phiền phức như thế, chẳng qua là dựa vào người khác mà sống, mà
người này, thường thường là rất đáng chết!
“Ngươi sẽ không nói cho phụ vương?” Nàng nột nột rút tay về.
“Công chúa không phải muốn tìm thuộc hạ hợp tác, một chút tin tưởng
như vậy cũng không có sao?” Hắn một tay chống cằm, cười đến càng thoải
mái, một tay kia chế trụ cái đầu đang cúi thấp của nàng,“Nói cho ta kế
hoạch của ngươi, như thế nào?”
Ánh mắt có chút mê hoặc của Sầm Nhi chuyển thành kinh hỉ, nhưng lại
lộ ra một chút cẩn thận, chụp bàn tay to, thô ráp của hắn, dùng sức nhu
sát vào cằm của mình.
“Ai biết ngươi có phải là đang “bỏ đá xuống giếng”, nói vậy như thế
càng có thể xác minh ngươi đối hắn một mực trung thành, nói không chừng, hắn một khi cao hứng, sẽ đem giải dược ban cho ngươi.”
“Ngươi biết ta trúng độc?” Hắn kinh ngạc.
“Ha ha, ngươi cho là khi ở La Phu quốc, ta thật sự chỉ là một người
cả ngày chỉ biết vơ vét mĩ nam, không học vấn, không nghề nghiệp, một
công chúa bình hoa lẳng lơ, trói gà không chặt sao sao? Độc trên người
các ngươi, đều là cổ độc đến từ Tây Vực, không có huyết của cổ vương
làm thuốc dẫn, căn bản không thể giải độc .” Nàng kiêu ngạo ngửa đầu, đi đến một bên ngồi xuống.
Nam tử trên mặt hiện lên một tia vui sướng, lại chuyển thành ám trầm, đánh giá sắc mặt của nàng, muốn nhìn ra một chút gì đó.
“Vậy tất nhiên ngươi cũng biết chỗ ẩn thân của cổ vương?”
“Ngươi muốn biết?” Nàng tự mình châm chén trà, nhuận nhuận cổ họng,
“Phụ vương có một phòng tối, trừ bỏ hắn, ai cũng không được đi vào, hơn
nữa mỗi lần ra vào đều mang theo một ít vật dụng thường ngày, ta nghĩ,
đại khái nơi đó chính là nơi ẩn náu của cổ vương, bởi vì địch nhân của
cổ vương rất nhiều, lại không chỗ ẩn thân, phụ vương thu lưu hắn, đồng
thời ra điều kiện, muốn cổ vương giúp hắn điều chế cổ độc.”
“Nếu ngươi nói cho ta biết phòng tối ở đâu, ta tuyệt đối sẽ đảm bảo
cho ngươi an toàn, cũng sẽ không đảm đương quân kĩ, như thế nào?” Hắn
tất nhiên là hiểu được ngụ ý của nàng.
Vỗ về ngực, hắn có thể cảm giác được cổ độc đã muốn ăn mòn đến phần
bên ngoài của lồng ngực, một khi độc phát, đến lúc đó sẽ trở thành tử
sĩ, một cái xác khôpng có linh hồn, không sợ đao thương, chỉ nghe theo
chủ nhân phân phó, cho dù là bị chém đứt đầu, cũng sẽ đem nhiệm vụ chấp
hành bằng được.
“Có thể, nhưng mà trước đó, ngươi giúp ta nghĩ ra phương pháp lừa dối đi, ngươi cũng biết, Phù Vân Khâu Trạch cũng dễ đối phó như vậy, muốn
mê hoặc hắn, trừ phi, người này là Y Y.” Nàng có chút bất khoái nói.
Vì sao trong mắt mọi người chỉ có nàng ta, ngay cả Mẫn Hách Vương gia đều đối nàng dịu dàng ôn nhu, đây là điều làm cho nàng hận nhất, không
thể nào tha thứ.
“Thuộc hạ chỉ bảo ngươi sẽ không chết ở trong tay Chính vương, cũng
sẽ không bị đảm đương quân kĩ, về phần chuyện này, cùng thuộc hạ không
quan hệ,” Nam tử liếc mắt một cái đã nhìn ra ghen tỵ trong mắt nàng,
cười lạnh,“Ngày mai, ngươi chỉ cần dựa theo thuộc kế hoạch của hạ, tất
nhiên là có thể cấp cho Chính vương một công đạo .”
Sầm Nhi ngẩn ra, thấy hắn ngoắc ngón tay, lập tức kề tai sang……
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1