Mẫn Hách Vương gia…… Tiểu Thanh xiết chặt cổ tay áo, hốc mắt nóng lên, kích động cúi đầu.
Dòng khí dần dần tiêu tán, tản mạn ra xung quanh, lướt qua tất cả mọi người. Trong không khí chỉ còn thanh âm hô hấp , phảng phất hương vị
tuyết tinh, bụi mù cuồn cuộn…
“Còn chưa kết thúc sao?” Vốn đã là một xác người mất hết tri giác,
Hồng công công đang nằm trong một đại hố (hố lớn) vụng trộm mở một mắt,
xem xét cảnh tượng trước mắt.
Ai nha, bên đối thủ chỉ còn lại một mình Vương gia, mình có nên chạy
đi đoạt kì hay không? ( Vịt : Ôi chú công công hài quá , cháu
thích chú rồi đấy =]]]]] )
Ngẩng đầu lên, hồng kì trên mộc tháp đang tung bay phấp phới, chỉ cần tiến lên, đoạt kì, phần thắng đương nhiên thuộc về Hoàng phi.
Nghĩ đến đây, tinh thần phấn chấn một chút nhưng vẫn kinh hãi không
thôi, thân hình mập mạp không tự chủ run run. Cố gắng trấn tĩnh, nội tâm đánh bạo một lần, rón ra rón rén bò đến mộc tháp, nhưng tay vừa đụng
tới mộc tháp, một ánh mắt lạnh như băng phóng tới, làm tay hắn cứng đờ
giữa không trung.
“Giỏi cho Hồng công công, trá tử (giả chết) qua mặt Bổn Vương, hay là muốn chết mà không được, muốn bổn vương thành toàn (toại nguyện) cho
ngươi?” Mẫn Hách nghiêng đầu, nhìn lão thái giám đang cách xa chừng năm
mươi thước, nhếch bạc môi, gương mặt lạnh lùng cùng y bào đỏ tươi chói
lọi trên người hoàn toàn đối lập, toàn thân toát ra một tia quỉ dị kinh
người.
Nghe được lời của Mẫn Hách, YY mới quay đầu nhìn về Hồng công công,
mày liễu nhíu lại, trong lòng không khỏi lo lắng, chỉ cần Mẫn Hách
xuống một quyền, tánh mạng của công công khó lòng giữ được.
“Xem ra, Vương gia tựa hồ có sở thích này, thích giết một kẻ tay
không tấc sắt, trói gà không chặt sao?.” Mỉm cười cố ý châm chọc, đồng
thời nàng lại dùng ánh mắt vụng trộm liếc về phía Hồng công công, ý bảo hắn nên biết quí trọng tánh mạng, đừng tự tiện hành động, chọc tên yêu
nam kia nổi giận thì không tốt chút nào.
Sớm đã bị ánh mắt lạnh băng của Mẫn Hách vương gia làm cho tay chân
bủn rủn, hồn xiêu phách lạc, khi nhìn được ý tứ trong mắt Hoàng phi,
Hồng công công lập tức nhuyễn thân, cả người dường như vô lực, nằm sấp
xuống mặt đất, tiếp tục giả chết, cả thân hình mập mạp không ngừng run
lên, giờ phút này hắn thật muốn khóc a, chỉ là khóc không ra nước mắt!
Xem ra ở trong lòng nàng vẫn có chút thấu hiểu tính cách của hắn, lời nói của nàng không những không khiến hắn tức giận mà còn làm hắn có một chút kinh hỉ, vui sướng. Đôi mắt màu nâu khinh mị, Mẫn Hách liếm liếm
vết máu trên khóe môi đỏ tươi, gương mặt cười như không cười, yêu mị tà
ác như hiện thân của quỉ dữ.
“Không nghĩ tới Vương phi vẫn còn nhớ đến bổn vương, bổn vương là nên đốt pháo chúc mừng, đa tạ hoàng phi ân trạch ư?”
Lại nghĩ đến, Hồng công công giả chết là nàng phân phó?
Nếu như không chỉ đạo từ trước, cái lão thái giám tính tình nhát gan
lại sợ chết như vậy, cho dù bị tha lên thi đấu, cũng chỉ trốn ở một bên, hay tìm một cái lỗ chui xuống tránh nạn, chứ không chạy loạn khắp nơi
nhằm dẫn dắt một đối thủ lơi là phòng bị, càng không biết giả chết tìm
cơ hội ra tay!
Tâm kế của nữ nhân này quả nhiên thâm hậu!
“Có thời gian rảnh rỗi nói chuyện vô nghĩa như vậy, không bằng tiếp
tục tỷ thí!” Sắc mặt trắng bệch, Y Y cố gắng nuốt vào máu tươi sắp tràn
ra khoang miệng, mày liễu nhíu chặt, giọng nói khó khăn rõ ràng rành
mạch, thanh âm không tránh khỏi run run. (aaa, ta sợ…>.
Vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Phù Vân Khâu Trạch, Y Y cố gắng nặn
ra tươi cười, trấn an hắn, bởi nàng hiểu rõ hắn lúc này tâm tình nhất
định rất xấu a! Mày rậm đã nhăn thành như vậy, gương mặt tuấn tú cũng co rúm thế kia, xanh xanh trắng trắng, nàng đã ở cùng hắn nhiều năm như
vậy, tâm tư của hắn sao có thể nhìn khộng ra? Phù Vân Khâu Trạch với
nàng mà nói, không phải là một vị hoàng đế cao cao tại thương, hắn là
một nam nhân “đặc biệt” của nàng. (ta chém^^)
“Bá!” một thanh thủy thủ vô thanh vô thức hướng về phía nàng lao
tới, Y Y kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vươn tay muốn nắm lấy bàn tay đang cầm chủy thủy sắc bén, dưới sự phản chiếu của mặt trời càng trở nên
lãnh huyết, lóng lánh như hàn băng.
Sống chết trước mắt, nàng cuống quít hạ thắt lưng tránh thoát công kích từ chủy thủ.
“Hừ, đang trên chiến trường, hoàng phi còn có tâm tình thật tốt, liếc ngang liếc dọc, trao đổi tình ý, lại …lại ……” Mẫn Hách gương mặt
không còn huyết sắc, nói còn chưa xong, đã cúi đầu phun ra một ngụm
máu. Một tay ôm ngực, vô lực động thủ thêm lần nữa.
“Như thế nào, nhìn thấy có người quan tâm bản phi, động vật máu lạnh như ngươi cũng hâm mộ? Hay là, ghen tị?” Chỉ cảm thấy cổ nóng lên, dùng ống tay áo nhẹ lau, cổ tay áo vàng nhạt nhiễm một mảnh hồng.
Hâm mộ chính mình có người quan tâm, ghen tị chính mình được quan tâm nhiều hơn so với hắn! Y Y sờ sờ khóe môi, đau quá.
Hâm mộ, ghen tị? Hắn sửng sốt, kỳ thật, ngay cả chính mình cũng không thể giải thích được tại sao chỉ cần nhìn thấy nàng mỉm cười với Phù Vân Khâu Trạch, hắn đã muốn giết nàng, giết nàng! (^^ pan biết: anh ghen
chứ gì nữa!)
Đây là hâm mộ, là ghen tị?
Không, hắn chỉ là căn bản cảm thấy, một tên dân đen ti tiện lại dám
cho mình là Hoàng phi cao cao tại thượng, hoàng thất cao quí sao có thể để một kẻ như vậy làm ô uế? Nhất định là như vậy, chỉ có vậy!
“Xem ra hoàng phi trừ bỏ trang tiên (xinh đẹp như tiên), da mặt cũng
thật dày.” Hắn thấp giọng nói, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể
nghe được, mi mắt khẽ nhíu lại, đôi mắt màu nâu lóe ra tia trào phúng.
Khoảng cách chỉ độ một bàn tay, lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp
phả vào mặt nàng, phảng phất mùi son, một loại hương vị quen thuộc, bừng tỉnh tránh xa.
“Ngươi…ngươi …một đại nam nhân, còn dùng son, xem ra da mặt dày không chỉ là bản phi.” Nàng hít vào một hơi, thực thích mùi hương này, lần
đầu tiên, Y Y không cảm thấy chán ghét hắn, không chỉ là vì mùi hương,
mà là, Hồng công công còn sống, Mẫn Hách buông tha hắn.
Sắc mặt đỏ lên, hắn có chút quẫn bách, cắn răng trừng mắt nhìn thân ảnh kiều nhỏ trước mặt.
Y Y từ nhỏ thích son, sau lại ngửi được một mùi son thanh mát, dịu
nhẹ trên người một tiểu cung nữ, liền bảo nàng ấy mua về loại son giống y như vậy, màu son không quá đậm, hương thơm tinh tế dịu nhẹ, còn kèm
theo nhiều điểm màu hồng, thoa lên thật tự nhiên, vì thế, loại son này
liền thành thứ chuyên dụng của nàng.
“Uy, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu sức lực, sao vẫn chưa ngã?” Mười
ngón tay thon dài, mềm mại cố gắng nắm chặt thắt lưng, chống đỡ sức lực
toàn thân, Y Y cảm giác được hai chân của nàng đang run lên, bủn rủn
không còn chút sức lực, muốn ngã đến nơi rồi.
“Bổn vương đã nói qua, tuyệt không ngã xuống trước ngươi.”
Giống như một đứa nhỏ cứng đầu, hắn nắm chặt hai đấm, cho dù hai chân đang run rẩy, trên người khí lực suy yếu vẫn là kiên trì .
“Mộc Hiệp, truyền ngự y, chuẩn bị nhanh chóng đến đây.” Phù Vân Khâu
Trạch nhìn thiên hạ ở giữa sân lung lay sắp đổ, không khỏi cuống quít
phân phó.
“……” Mộc Hiệp nhu nhu mi tâm (nhíu nhíu mày^^), miễn cưỡng mở miệng
“Hoàng Thượng, buổi sáng người đã phân phó, ngự y từ lúc hoàng phi bắt
đầu thi đấu, luôn luôn túc trực bên ngoài, sẵn sàng đợi lệnh .”
Theo nhìn theo hướng chỉ tay của Mộc Hiệp, quả thực thấy được vài vị
lão ngự y, Phù Vân Khâu Trạch yên tâm gật gật đầu, cho dù tiểu lục có
thể trị ngoại thương, nhưng nếu là nội thương, vẫn là cần ngự y bắt mạch chuẩn trị, sở dĩ vết thương ở ngực khỏi nhanh như vậy,là do kết hợp
trị liệu trong ngoài điều dưỡng thỏa đáng, sử dụng dược liệu trân quí
nhất, hơn nữa, đêm khuya, chính hắn cũng âm thầm truyền nội lực vào
người nàng.
Hai đạo thân ảnh lắc lắc cố gắng kiên trụ (kiên trì đứng vững), mọi
người mở to hai mắt theo dõi, thở cũng không dám thở mạnh,“Oành” một
tiếng, thân ảnh vàng nhạt sắc cùng hồng sắc đồng thời ngã xuống.
“Hoà!” vỗ mạnh lên mặt bàn, không cần Hoàng Thượng ngự khẩu, hoàng thục Thi đã hô to ra tiếng, kích động nhảy đến gần mộc tháp.
Nhưng có một đạo thân ảnh còn nhanh hơn rất nhiều, lao đến mộc tháp
như gió xoáy, ôm lấy thân hình kiều nhỏ, mũi chân điểm nhẹ, lập tức
bay đến bênh cạnh các lão thái y đang hối hả chạy đến, sắc mặt tái nhợt
như tờ giấy không khác gì sắc mặt của Y Y.
“Mau, ngự y, không được để nàng có chuyện!” Phù Vân Khâu Trạch rống giận.
Tuy đã quen với việc gần vua như gần hổ, quen với sắc mặt băng lãnh
của hoàng thượng, nhưng thời điểm hiện tại, sắc mặt hoàng thượng không
chỉ băng lãnh như hàn băng, mà còn thực đáng sợ a, cộng thêm thanh âm
khàn khàn trầm thấp làm các lão thái y tim muốn ngừng đập, trong lòng
thống khổ, chỉ sợ hoàng phi có mệnh hệ nào thì cái thân già này cũng
phải chôn theo! Tay run run cầm lấy ngân châm (kim bạc, dùng để châm
cứu), chuẩn xác phong vào các huyệt đạo trên người Y Y, mồ hôi của lão
thái y tuôn ra như tắm.
Phía bên kia, Hoàng thục phi cũng mang đến một lão ngự y, sau khi bắt mạch lão thái y bảo tánh mạng của vương gia không đáng lo ngại, nàng
thở phào một hơi, dùng khăn tay không ngừng chà lau khóe mắt ngấn lệ,
dung mạo ngày thường b không hề để lộ iểu tìnhcho người khác nắm bắt,
bây giờ đều gạt sang một bên, tất cả là tâm tình của một mẫu thân , vì nhi tử mà lo lắng không yên.
“Hoà ?” Hồng công công nghe tiếng bước chân hỗn độn, nghi hoặc mở hai mắt, nhìn thấy Hoàng Thượng, hoàng Thục phi đều đã vào sân thi đấu,
hoảng hốt, nhảy dựng lên, chạy tới chỗ hoàng phi,“Ai, nhờ mưu kế của
hoàng phi, nếu không mạng nhỏ của nô tài cho dù có mười cái cũng không
đủ để chết.” Hoàng công công nghĩ thầm trong lòng.
Ở một góc sân, “oành” một tiếng nổ, một tia chớp ánh xanh đánh thẳng
xuống mặt đất, bụi tung mù mịt. Từ trong bụi mù, Hậu Tu Nam, kẻ mà tất
cả những người hiện đang có mặt ở đây đều cho rằng hắn đã chết, trở
thành một khối thi thể, lại lẳng lặng “chuồn đi” (aaa, ông này đúng là
cương thi mà>.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1