Tùy ý để hắn ôm mình, hai người đột nhiên im lặng, nàng tham luyến
hơi thở lành lạnh mà thoải mái trong lòng, trong tim đột nhiên trở nên
bình thản, mặc kệ sự tình như thế nào, hiện tại, hai người bọn họ chỉ
cần ở cùng một chỗ, cái gì cũng không quan trọng, vô luận là kiếp trước
hay là kiếp sau.
“Nàng, không muốn biết chuyện tình ở kiếp trước sao?”
Bàn tay to của Phù Vân Khâu Trạch ôn nhu vuốt vuốt lưng nàng, giống
như đang vuốt ve con mèo nhỏ, đôi mắt màu tím thâm ý liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trấn định một cái.
“Ta không muốn biết.”
Nàng chậm rãi lắc đầu, tựa hồ, từ vẻ mặt của hắn cùng Mẫn Hách yêu
nam, kiếp trước hẳn là rất là phức tạp, nếu là như thế, chính mình căn
bản không muốn biết.
“Cho dù nàng muốn biết, hiện tại cũng không thể nói cho nàng nghe.”
Hôn nhẹ vành tai của nàng, hắn ôn nhu nói, ôm eo nhỏ, bàn tay lại bắt đầu không an phận, xoa xoa mềm mại.
Nói cách khác, từ đầu tới đuôi, hắn chỉ tính nói cho nàng bấy nhiêu
mà thôi? Nàng chán nản, đã sớm biết nam nhân này thật phúc hắc, giang
sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng mà, nàng lại thích hắn như thế, có
phải nàng thích cuồng ngược hay không?
“Không được, còn có chút đau.”
Kinh ngạc nhìn bàn tay to đã tháo vạt áo trước ngực của mình, nàng
thấp giọng ngăn cản, sắc mặt hồng tươi, tựa như một quả táo chín mọng.
Tuấn mi một điều, hắn tà ác nhu sát, rất thích xem bộ dáng thẹn thùng của nàng, bạc thần khinh dương, cổ họng ttoát ra cười nhẹ.
Hưởng thụ thân mình dần dần mềm mại, cả người choàng lên.
“Miệng vết thương, cẩn thận miệng vết thương của chàng.”
Nàng kinh hô , muốn đứng dậy xem có đụng tới hay không, nhưng bị hắn ôm chặt, không dễ dàng buông ra.
“Không có đụng tới, chỉ cần nàng đừng nháo.” Hắn đạm cười, không khỏi bị phản ứng đáng yêu của nàng làm ấm áp cả trái tim.
“Trước phải băng bó lại, bằng không thật sự sẽ chạm vào vết thương,
thật vất vả mới khép lại. Chàng khẳng định sẽ trộm đi đi sát hổ, ta muốn cản cũng cản không được, nhanh lên, để ta giúp chàng băng bó.” Nàng
cũng mặc kệ nhiều như vậy, dùng sức ngăn tay hắn, cầm bạch bố sạch sẽ
sớm chuẩn bị tốt bao bố bao vây đi lên.
Một tay chống khuôn mặt, hắn im lặng nhìn khuôn mặt ôn nhu, mày liễu
cong cong. Mắt to tròn, trong veo, mũi tinh xảo, cánh môi đỏ hồng, căng
mọng, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ mở ra, tựa như một trái chín ngon ngọt, làm
cho người ta kìm lòng không đậu muốn cắn một ngụm.
Lưu loát cột một cái nơ con bướm, nàng vỗ vỗ tay đứng lên, nhìn thấy
hắn nhìn chằm chằm mình, có chút mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ là mặt mình
dính cái gì sao?
“Trẫm sẽ không trộm đi săn hổ,” Hắn đột nhiên nói,“Cho nên sẽ không bỏ lại nnàng một mình.”
Hắn, hiểu được tâm tư của nàng. Trong mắt Y Y lóe ra nhiều tia sáng
mang theo ý cười ôn nhu, không biết vì sao, hiện tại, chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng lại có thể cảm nhận được thật sâu hạnh phúc.
“Ân, vậy lúc chàng đi săn bạch hổ phải mang theo ta.” Nàng yêu cầu.
“Nàng không thể đi, nhiều nhất chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn.”
Hắn nghĩ nghĩ, ra quyết định này, chỉ có ở rất xa nhìn, mới sẽ không tiến vào, cũng sẽ có nguy hiểm.
“Nhưng mà, trên người ta không hề có thương tổn, ngươi xem, trừ bỏ bị người nào đó lưu lại một đống xanh tím, trên người vết thương nào cũng
không có.”
Nàng leo lên giường, kéo tay áo lên, lộ ra dấu hôn ngân chi chit trên cánh tay, aiz, chỉ là cánh tay thôi, đừng nói trên người. =]]
ánh mắt Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên nóng lên, lôi bàn tay trắng ngần của nàng lại, nhẹ nhàng hôn.
Ôn nhu vùng vẩy, nàng đã rơi trong lòng hắn, hắn không cần tốn nhiều sức, quả laa2 dễ như trở bàn tay.
“Lần này, còn nói cẩn thận miệng vết thương nữa không?”
Hắn đắc ý nói, đã biết nàng sẽ không nhu thuận như thế, vì miễn cho
nàng cằn nhằn nói liên miên không dứt, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nhưng, hắn vừa nói xong, nàng xấu hổ liếc liếc mắt một cái, thùy hạ mi mắt.
“Nhưng mà, ta còn có miệng vết thương.”
“Chỗ nào?” Hắn giật mình, còn có vết thương sao?
“Sáng nay mới thượng dược, hiện tại đã quên sao?”
Nàng dùng tay nhéo nhẹ vào eo hắn, sắc mặt phiếm hồng.
Bừng tỉnh đại ngộ, hắm tà tứ mỉm cười, giương mi.
“Vậy trẫm sẽ giúp nàng xức thuốc một lần nữa?”
Ân? Ý là, muốn nàng rồi xức thuốc? Trong đầu Y Y trực tiếp phiên dịch, đầu “oành” một tiếng, mắt đỏ bừng lên…
“Chàng không thể nhịn xuống sao?” Nàng đè lại bàn tay to đang rục rịch, bất đắc dĩ nói.
Giống như là một tiểu hài tử thích ăn kẹo, ăn mãi cũng không chán, hắn nũng nịu”
“Vài ngàynữa, Mẫn Hách phỏng chừng sẽ tìm được bạch hổ, đến lúc đó,
trẫm muốn thân cận nàng cũng không được, nàng nhẫn tâm đẩy trẫm ra sao?” Hắn mân thần, ở môi nàng lại đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
Thì ra hắn đã sớm nghĩ đến mấy thứ này, khó trách lại mang mình tới
nơi này, nhưng mà, nếu lúc ấy mình lựa chọn cưỡi tiểu hồng mã rời đi,
bây giờ cũng không xuất hiện loại tình huống này, cho nên nói, muốn
trách cũng chỉ có thể trách chính mình.
“Chàng sẽ giúp ta thượng dược lần nữa sao?”
Nàng nhỏ giọng nói, bất đắc dĩ, vừa nói xong lời này, địa chưởng cũng vửa cởi bỏ y phục của nàng, bao lấy mềm mại.
Hắn thật sự là rất thích mềm mại, tròn tròn của nàng, thấy nàng thùy
hạ mi mắt, run rẩy, cúi đầu, tầm mắt dừng ở bàn tay to của mình, biểu
hiện đáng yêu, sắc mặt đà hồng.
“Xem ra, nàng cũng rất hưởng thụ nha” Hắn cười nhạo , kéo tay nàng
qua, đặt lên ngực mình,“Thử sờ sờ xem.” Dùng ánh mắt cổ vũ nhìn nàng.
Cái gì hưởng thụ chứ, nàng chỉ là tò mò, tò mò thôi! Vẻ mặt bối rối,
nhìn đóa hồng mai trước ngực bị hắn ma sát, vuốt ve, luôn cảm thấy có
điểm kỳ quái, bàn tay bị hắn kéo đến ngực, nàng muốn kháng nghị, nhưng
đã bị hắn luốn vào quần áo đơn bạc, cảm nhận da thịt lạnh lạnh, cũng như cảm giác rõ ràng dục vọng giữa hai chân hắn đã thức tỉnh, cứng rắn hẳn
lên.
Hắn mỗi lân đều có thể phi lễ nàng, vì cái gì nàng không thể phi lễ hắn ?
Y Y nuốt nước miếng một cái, mười ngón run rẩy tham nhập vào vạt áo
của hắn, sờ sở lên cái bụng bằng phẳng, lòng bàn tay non mềm cọ cọ vào
da thịt trơn nhẵn, cái loại cảm giác này, thật sự khó có thể dùng ngôn
từ nào để hình dung, thoải mái khiến nàng nàng si mê.
“Thoải mái sao?” hắn dùng thanh âm khàn khàn hỏi.
Nàng chỉ có thể nói như vậy, rất sợ mình nói có bao nhiêu ái muội, suy nghĩ một hồi mới hồi mới đáp:
“Thực…. kỳ quái…cảm giác thực kỳ quái.”
“Phải không? Nhưng mà trẫm cảm thấy thực thoải mái.” đôi mắt màu tím
đột nhiên phiếm thượng một tầng tơ máu mỏng manh, tràn ngập cả ánh mắt,
“Này làm trẫm càng muốn yêu nàng.”
“……” Nàng còn chưa mở miệng, đã bị đối phương hôn thật sâu.
Nàng hứng thú dạt dào học theo bộ dáng giở trò của ai đó, vuốt ve
thân hình rắn chắc, không ngờ đối phương hít sâu một hơi, chế ngự không
được nội tâm khát vọng, so với lần xâm nhập trước còn dũng mãnh hơn.
Cảm giác phong phú làm nàng gần như hóa thành hư không…
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1