Đại cung nữ quỳ trên mặt đất không hề động đậy, ánh mắt ngây ngốc cúi thấp đầu, hai tay vô lực chống trên nền nhà.
“Như thế nào?” Giọng nói nhu hòa tăng thêm ngữ khí, áp bức lòng
người, trong ngự thư điện lại quay về yên tĩnh, giờ phút này, liền ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
“Hoàng Thượng hỏi, sao lại không đáp?” Hồng công công bước lên trước đập bả vai ả vài cái.
Không ngờ, cả người ả giống như một bãi đậu hủ mềm oặt xuống
dưới, tà tà ngã vào bên chân Hồng công công, sắc mặt trắng bệch, hai
mắt trợn lên, đôi môi khẽ nhếch tựa như vẫn còn lời muốn nói….
“Chết rồi?” Hồng công công tiến lên thăm dò hơi thở, mờ mịt nhìn về phía Hoàng Thượng.
Phù Vân Khâu Trạch hơi nhăn mặt, sau đó lạnh lùng cười, dường như tất cả đều nằm trong sở liệu của hắn.
“Chắc do thần vừa rồi nóng lòng muốn cứu giá, đánh ra chưởng
quá nặng , xin Hoàng Thượng lượng thứ.” Mẫn Hách Vương gia từ đầu
vẫn dửng dưng xem kịch vui , lúc này hai tay ôm quyền nhận lỗi.
Đây không phải là kế hoạch ngươi đã sớm chuẩn bị sao ? Phù
Vân Khâu Trạch lắc lắc tay áo, ngay cả giương mắt nhìn Mẫn Hách cũng
lười.
Kỳ thật đây chỉ là một trò khôi hài, lấy thực lực hiện tại của chính mình căn bản là không thể đối phó với hoàng Thục phi và Mẫn Hách,
điểm này hắn biết rõ, đại thần Lạc Tang quốc cũng rất rõ ràng, cho nên
không ít người ngầm quy thuận hoàng Thục phi, cũng có không ít người
mang theo tâm tình muốn xem kịch vui, có điều hắn phải nói cho con dân khắp thiên hạ, hắn không phải con rối, mà là hoàng đế Lạc Tang
quốc! Một ngày nào đó, hắn sẽ đoạt lại quyền binh tướng từ tay bọn
họ!
“Thôi,” Hắn đứng dậy,“Trẫm còn chưa có luận công ban thưởng cho
vương gia, sao lại trách cứ cho được, đem ả mang ra ngoài,đào phần mộ tổ tiên gia tộc họ Lý cho phơi bảy ngày bảy đêm.” Nói xong,
nghe các vị đại thần hút một ngụm khí lạnh, không khỏi nhếch lông
mày, đi đến trước mặt hoàng Thục phi, bạc môi giương nhẹ, trào phúng
liếc nàng vẫn đang cố gắng trấn định , sau đó rời khỏi ngự
điện.
Thấy tình cảnh này, các đại thần cũng không dám ở lại, chắp tay
thi lễ với hoàng thục phi và Mẫn Hách Vương gia rồi cùng lui ra
ngoài.
Than nhẹ một cái, hoàng Thục phi nhìn thi thể cung nữ nằm dưới đất bị thị vệ lôi ra ngoài, vệt máu kéo dài trên nền đã
được rửa sạch sẽ, trong lòng có chút luyến tiếc .
“Mẫu hậu, sao vậy, đi đêm nhiều , không lẽ gặp ma?” Dường như
không có đem việc này để trong lòng, Mẫn Hách vỗ vỗ mẫu hậu bên
cạnh, mở cánh môi tươi cười.
“Sớm biết như thế, đêm qua nên diệt khẩu rồi , miễn cho hôm nay
phải lo lắng.” Lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán, oán trách liếc
hoàng nhi, việc này còn có thể lấy ra vui đùa à, rõ ràng Phù Vân Khâu
Trạch muốn ra oai phủ đầu bọn họ trước mặt các đại thần.
“Vốn là người đáng chết, thì chết kiểu nào cũng giống nhau
thôi?” Hắn ngữ khí thanh nhàn, phẩy phẩy ống tay áo, y bào đỏ tươi
làm nổi bật hai con mắt xinh đẹp, tựa như đề tài đang bàn
luận không phải là giết người mà chỉ là giết một con kiến.
Có ý tứ gì! Nàng bỗng cảm thấy có điểm không đúng.
“Mẫn Hách, chẳng lẽ……” Nàng bối rối che miệng, búi tóc châu liên nhẹ
nhàng lắc lư, ngọc dung được chăm sóc cẩn thận nay tái nhợt, đại
cung nữ là oan uổng sao?
Nhớ lại đêm qua, khi Lạc Lôi đến bẩm báo việc này, chính mình liền
triệu nàng ta đến, mà nàng ta thì cái gì cũng không nói, nếu
cẩn thận ngẫm lại, chuyện này đúng là quái dị, Lí đại cung nữ ẩn
nấp bên cạnh hoàng phi đã nhiều năm, lòng trung thành khỏi cần
nói , lại chưa bao giờ tự ý hành sự, sao lại có thể chịu oan nửa tiếng giải thích cũng không có, này rốt cuộc là……
“Mẫn Hách, con nói cho mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tâm
lạnh dần, nàng bắt lấy tay hoàng nhi, chỉ sợ người đứng sau chuyện
này ……
“Đối với một người vô dụng ham hưởng lợi, mẫu hậu, giữ lại
giúp ích gì không?” Hắn phóng thấp thanh âm, sắc mặt yêu dã quỷ mị dị thường, phun ra từng chữ , từng chữ một : “Nửa tháng sau, nhi
thần cùng hoàng phi còn một trận quyết đấu, nếu có thể thừa dịp hoàng
phi bị thương nặng không đấu được , chẳng phải là chuyện tốt
sao?”
Kinh ngạc , hoàng Thục phi đột nhiên che miệng cười to:“Ha ha,
không sai, Mẫn Hách quả nhiên thông minh, chỉ tiếc là quân cờ bố
trí nhiều năm như vậy…”
“Mẫu hậu, người đừng quên, chúng ta còn một quân cờ khác, so với
đồ cũ , còn tốt hơn nha.” Âm nhu cười, hắn lạnh lẽo nhìn long ỷ.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1