Đỏ mắt nhìn về phía hai người, động tác sao lại thân thiết như thế,
Mẫn Hách đột nhiên nhận ra, từ xa còn truyền đến “hương vị châm chọc”,
hơi nghiên đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đôi mắt màu tím đang
nhìn hắn đầy khiêu khích, trong ánh mắt ngập ý cười, ánh mắt này tựa như ‘lửa cháy đổ thêm dầu’, làm hắn một trận chán nản. (๏̯͡๏)
“Vương phi, nên trở về phủ rồi.”
Đi xuống đồi núi, hắn đem nàng kéo đến bên cạnh, ánh mắt đề phòng
nhìn vẻ mặt vô hại của Lạc Dật, trong mộng, thiên hạ kiều nhỏ đã từng
nói qua, “Ta, thích Lạc Dật ca ca……”.
Đúng vậy, Phù Vân Khâu Trạch cùng Y Y là thanh mai trúc mã, vay65La5c Dật cũng là một đối thủ không thể xem thường, hắn ôn nhu, dịu dàng,
hiểu ý người, là người mà nàng tin tưởng hết lòng, cứ như thế, hắn âm
thầm tiếp cận, rất có thể chuyển bại thành thắng, thắng lợi trong âm
thầm, khiến hắn trở tay không kịp..
“Mới đi ra mà đã trở về?”
Y Y trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, thật vất vả mới được ra
ngoài chơi một chút, nàng mới không cần trở về, huống hồ, không biết
thương thế của Khâu Trạch thế nào, tuy rằng nàng và hắn giả bộ như hận
thù sâu nặng, liếc mắt một cái cũng thấy phiền, nhưng nàng vẫn vụng
trộm, len lén nhìn hắn.
“Khinh Âm, không, Mẫn Hách Vương gia, Y Y gọi ta là ca ca, Vương gia
hẳn là sẽ không để ý hai người chúng ta ngồi xuống, tán gẫu một chút
chứ?”
Lạc Dật nhẹ nhàng cười, chỉ vào một đình viện,
“Đến bên ngồi nghỉ một chút đi, thuận tiện phơi nắng một chút, mùa
đông sắp đến rồi, đến lúc đó, thời tiết sẽ rất ít khi đẹp thế này .”
Quả nhiên, lời nói tuy nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng lại vô cùng sắc bén, Mẫn Hách không có lời nào để nói.
Không chỉ e ngại thân phận quốc sư của hắn, Mẫn Hách e ngại nhất vẫn
là ánh mắt hờn dỗi của Y Y, tựa hồ chỉ cần hắn vừa nói “không”, như vậy, có thể, sẽ được 1 câu “Ngươi cút đi đi!”, haiz, không chừng nàng nhất
định sẽ nói như vậy thật. (●^o^●)
Lẳng lặng nhìn hai người đã đến đình viện, gian dành cho thượng khách, hắn cũng đành ảo não lắc đầu, nối gót theo sau..
“Hoàng Thượng, hôm nay nhìn thần thanh khí sảng, thân thể tựa hồ so
với trước kia cường kiện không ít.” Vừa ngồi xuống, Lạc Dật nhìn Y Y
liếc mắt một cái, tựa hồ vô tình hỏi Phù Vân Khâu Trạch.
“Đa tạ quốc sư quan tâm, mấy ngày gần đây thường luyện tập võ thuật, có thể vì vậy mà tinh thần mới tốt như vậy.”
Phù Vân Khâu Trạch cũng làm như vô tình, liếc mắt nhìn về phía Y Y
đang cúi đầu, ngồi bên cạnh Lạc, nàng làm bộ sửa sang lại quần áo, nhưng thật ra nhẹ nhàng cười.
Bận rộn luyện võ? Như vậy, miệng vết thương hẳn là tốt rồi?
Y Y nghe trộm, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vết thương lúc đó thật
nghiêm trọng, cơ hồ lộ cả gân cốt, có lẽ, sau khi nàng rời đi, Mộc Hiệp
đã đến, giúp đỡ, đưa hắn trở về.
“Nga? Nếu đã như thế, khi lễ hội săn bắn măm nay kết thúc, bổn vương thật muốn nhìn thấy ai là người đoạt được giải nhất.”
Mẫn Hách nheo lại mi mắt, nhìn nam tử ngồi ở vị trí chủ tọa, cùng với Lạc Dật, không khỏi câu thần cười, tú bào vung lên, cũng không cố kị
thân phận, quan chức cao thấp, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Y Y, ánh
mắt lẫm liệt.
Lời nói khiêu khich vừa thốt ra, đúng là khiến cho hai người còn lại ngạc nhiên.
“Được, nhiều năm chưa vận động gân cốt, vì Y Y, ta cũng phải cố gắng săn về bạch hổ, làm cho nàng một cái áo choàng.”
Lạc Dật nhẹ nhàng nói, nhìn hắn ánh mắt sắc bén của Mẫn Hách bắn về
phía mình, thản nhiên châm một chén trà, thản nhiên tự đắc, vân đạm
phong kinh. O(∩_∩)O
Y Y thoáng rùng mình, cảm nhận được sáu ánh mắt đang giao nhau, mùi
thuốc súng nồng nặc, ác, nàng cũng đâu phải là con bạch hổ kia đâu?
ლ(¯ロ¯ლ)
Nhưng mà đem nàng so sánh với con bạch hổ đó, hình như có chỗ không
thỏa đáng lắm? Nhưng mặc kệ nó, tầm mắt Y Y dời về phía Sầm Nhi ngồi bên cạnh Khâu Trạch, chỉ thấy khuôn mặt của nàng trắng bệch, bộ dáng nghiêm chỉnh, nhìn thế nào, đều cảm thấy có chút không thích hợp.
“ Mấy ngày nay, Hoàng phi cùng trẫm củng có chút giận dỗi, hơn nữa, “ vật mà nàng âu yếm” do trẫm tặng cho cũng vô tình bị người ta đoạt mất, trẫm cũng nên bồi thường, bạch hổ kia, đương nhiên là Trẫm phải có
được.”
Quay sang, mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn Sầm Nhi một cái, ngữ khí thật là nhu hòa.
Y Y đột nhiên mặt ửng hồng lên, biết “hoàng phi” trong miệng hắn,
đương nhiên là nàng, còn “vật âu yếm” kia, hẳn là cái yếm đỏ tươi.
Lời vừa nói, làm hai nam nhân không hẹn, tầm mắt đồng thời hướng về phía Y Y, nàng cúi đầu càng lúc càng thấp.
“Thì ra là bị cỏ đâm vào, ta còn tưởng là gì làm mình đau như vậy.”
Ngẩng đầu, trên tay còn có một lá cỏ, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc khi thấy
ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình. (chị giả điên hay thật ≧▽≦)
Mẫn Hách thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn bộ dáng của nàng, rõ ràng là chính mình đa nghi .
Y Y phất rơi lá cỏ, trong một thoáng giây đó, nếu tinh ý, chú tâm, có thể thấy được nàng khẽ mím môi, ánh mắt bối rối, nhưng rất nhanh lại
khôi phục bộ dáng lãnh đạm.
“Y Y, muội có biết, lần này săn bắn, chỉ có một người duy nhất có thể săn được bạch hổ, nhưng hổ này là động vật tự nhiên hoang dại, thú tính mãnh liệt, tứ chi hung mãnh hữu lực, muốn đánh hạ nó, phải hao tổn
không ít khí lực, nhất là khi nó ngửi được huyết tinh chi vị, cuồng tính lại càng trở nên mãnh liệt, nếu như trên người có vết thương còn cố
tình đi săn nó, thì khó càng thêm khó, tánh mạng khó toàn.” Lạc Dật rất
thoải mái nói xong, từng câu từng chữ đều nhiều ý nghĩa, liếc liếc mắt
nhìn vào đầu gối của người nào đó.
Cũng là nói, trên người có thương tích, tuyệt đối không thể đi săn
bạch hổ? Nàng cả người run lên, theo ánh mắt của hắn, không khỏi một
trận kinh hãi.
“Như thế nào, chẳng lẽ chỉ có thân thủ cao cường như quốc sư mới có
khả năng bắt được bạch hổ, là cười bổn vương cùng Hoàng Thượng không
biết tự lượng sức mình sao?”
Mẫn Hách vẫn chưa chú ý tới sắc mặt trầm xuống của Y Y, hãy còn đang
nghĩ đến Lạc Dật muốn mượn cơ hội săn bắn lần này châm biếm thuật pháp
của hai người thấp kém, không có khả năng cùng hắn tranh chấp.
Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch cũng là thừa dịp Mẫn Hách chỉ lo nhìn về hướng Lạc Dật, hướng tới nàng cười nhẹ, ánh mắt sâu lắng như biển, nhu
tình dào dạt, làm cho Y Y bị nhìn đến choáng váng, đành phải tiếp tục
cúi đầu, âm thầm mắng chính mình háo sắc.
“Vương gia đã nói như vậy, bổn quốc sư liền bắt thử một lần, như thế nào?”
Thế gian, rốt cuộc cũng có người nói đến việc bắt bạch hổ mà mặt
không đổi sắc, lạnh nhạt, thản nhiên, Lạc Dật trên mặt ý cười không
giảm, nhẹ nhàng nói tiếp:
“ Xác thực, chỉ cần ngón trỏ của ta vừa động, lão hổ tê liệt ngã
xuống, nhưng nếu cứ như vậy thì chẳng có gì thú vị, chi bằng, ta sẽ tìm
gặp bạch hổ kia trước, ở trên người nó thiết hạ thuật pháp, ba ngày sau, bất kì công kích bằng pháp thuật nào đối với nó đều không có hiệu quả,
như vậy, có lẽ thú vị hơn rất nhiều.”
Lời này có nghĩa là: cuộc săn bạch hổ này, hoàn toàn không thể sử
dụng thuật pháp, ba người đều phải cạnh tranh công bằng, đồng nghĩa với
việc bắt được bạch hổ càng thêm khó khăn.
“Như thế rất tốt.” Cắn chặt răng, Mẫn Hách ngược lại bị khơi dậy ý
chí chiến đấu, nhiều năm như vậy, trên phương diện võ học, chưa từng có
ai đánh bại được hắn, hắn cũng thật muốn xem thử, hắn và 2 người kia, ai mới là người chiến thắng.
“Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào? Chỉ vật càng khó có được mới đáng để trân quý, vật quý tặng người, hẳn là thích hợp nhất.” Lạc Dật ngẩng
đầu, nhìn người nãy giờ vẫn lặng im không nói.
Hai tay Y Y dấu trong vạt áo, bối rối xoắn vào nhau, nhưng gương mặt
lại điềm nhiên như không hề chú ý đến câu chuyện của ba người, chỉ có
nàng biết, trong lòng mình đang lo lắng cỡ nào.
“Cứ làm theo lời quốc sư đi.”
Bạc thần của Phù Vân Khâu Trạch khẽ nhếch, một tay đặt vào phía trên
đầu gối bị thương chưa lành, liếc mắt một chút, cũng là nhìn thấy được
hai hàng lông mày của Mộc Hiệp khẽ cau lại, hít một ngụm khí……
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1