Phía chân trời, không trăng cũng không sao, mây đen thản nhiên bao
phủ toàn bộ hoàng cung, phía dưới cung điện nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc
sang rực, nhưng mà, bên trong đại điện, loáng thoáng hiện ra hai thân
ảnh tối đen, lẳng lặng đứng yên, y bào bị gió thổi tung thành những
đường cong duyên dáng, “lược lược” rung động.
Đôi mắt màu tím cụp xuống, nhìn về hướng Mẫn Hách Vương phủ, nhưng
mà, khoảng cách quá xa, ngay cả sân đều xem không thấy một góc, trong
bóng đen mông lung, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn lồng phát ra ánh sáng mỏng manh.
“Hoàng Thượng, ngày mai hoàng phi muốn cùng Mẫn Hách Vương gia ra
cung du ngoạn, người có tiến đến ngăn cản hay không?” một thân ảnh màu
đen khẽ cúi người, lộ ra gương mặt với một vết sẹo dài trông thật hung
bạo, lời nói đôn hậu, bộ dáng lại rất là sốt ruột.
Nam tử tuấn lãng nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt lạnh như băng, gấp ti phiến (quạt giấy), nắm chặt đến gân xanh nổi cả lên, hít sâu một chút, cố đè nén tâm trạng, trầm giọng:
“Mộc Hiệp, ngươi có biết, trẫm, hiện tại đã không có năng lực đi ngăn cản cái gì, lúc đem Y Y giao ra là lúc trẫm cũng đã làm tốt chuẩn bị
trong lòng, đợi thời cơ chín mùi, nhất định sẽ đem nàng nghênh hồi.”
Hắn chua sót khẽ động khóe môi, ngày ấy, nước mắt của nàng, ánh mắt
thất vọng, đau đớn của nàng, mãi mãi khắc sâu vào tim hắn, nếu như có
thể, hắn muốn dùng tánh mạng của mình để đổi lấy việc được dang tay ôm
nàng vào lòng, mãi mãi không tách rời,“ vị trí Hoàng hậu, vĩnh viễn chỉ
có thể dành cho một người.”
“Sầm Nhi công chúa kia……” Mộc Hiệp không khỏi trộm liếc mắt về phía Long Quân điện.
Ngày đó, ngoại trừ thị vệ trong cung cùng với vài vị tướng quân, cơ
hồ không ai biết bên trong thâm cung diễn ra một trận gió tanh mưa máu,
cũng không ai biết, phượng phúc bị tráo đổi, chỉ có một vài người, biết
được thế cục trong cung cũng đã mệt mỏi buông xuôi, hoặc là có thể nói,
Mẫn Hách Vương gia cùng Hoàng thục phi đã có thể “lấy thúng úp voi”.
“Lưu nàng ta lại vào lúc này đều là vì Y Y, bất quá chỉ là kế hoãn
binh, nếu như để cho người trong thiên hạ biết hoàng phi thành Vương
phi, chỉ sợ, thiên hạ sẽ dậy sóng, Mẫn Hách muốn đem Sầm Nhi ở lại bên
người trẫm, cũng vì sợ vác lên người tội danh loạn thần tặc tử, mà trẫm, cũng vì ổn định thiên hạ.”
Thở dài một hơi, hắn hàng đêm, ngủ lại ngự thư phòng, trừ bỏ việc
không bao giờ muốn để Sầm Nhi thị tẩm, càng sợ hãi hơn là nhìn thấy
gương mặt của nàng.
Gương mặt giống nhau như đúc, sao có thể nào không nhớ?
“Ngày ấy, Hoàng Thượng đã làm hoàng phi thương tâm như vậy, chỉ sợ,
lần này ra cung, nàng sẽ nhân cơ hội rời đi, đến lúc đó, muốn tìm, cũng
là khó như lên trời.” Mộc Hiệp nhớ tới tính tình cứng đầu, ngoan cường
của nàng, cũng không khỏi lắc đầu, cũng khó tin được, nhiều năm như thế, nàng lại có thể ở trước mặt mọi người biểu hiện một mặt đoan trang nhàn thục.
Đem ti phiến thu vào cổ tay áo, Phù Vân Khâu Trạch xoay người, một
tay vỗ vào bả vai Mộc Hiệp, hiện tại, bên trong thâm cung, trừ bỏ Thanh
Vũ, người mà hắn có thể tin tưởng , cũng chỉ có hắn .
“Ngày mai, đợi sau khi nàng ra cung, ngươi đi theo nàng, đừng làm cho nàng rời đi.” Ngắn gọn vài câu, đã nói ra tiếng lòng hắn.
Hắn nhớ rõ, gần như mỗi đêm, nàng đều phải đứng lên, vụng trộm muốn
leo tường, nhưng mà nàng không biết, vì tránh những việc ngoài ý muốn
phát sinh, hắn đã bảo các cung nữ lừa nàng, nói phía sau bức tường Vũ
Phượng cung là bên ngoài ranh giớ của hoàng cung, vì thế, nàng liền hàng đêm đến “thăm” bức tường kia, cũng làm mỗi khi đều bị chính mình bắt
trở về.
Chẳng lẽ, nàng thật sự nghĩ muốn rời khỏi hoàng cung như vậy, muốn rời khỏi hắn?
Nhíu nhíu mày, đặt tay lên vị trí trái tim, chỉ cảm thấy một trận
lạnh như băng, cùng với nhè nhẹ quặn đau, luôn làm cho hắn không thể
thuận lợi hô hấp.
“Nhưng mà, an nguy của Hoàng Thượng, thuộc hạ sợ……”
Mộc Hiệp hiển nhiên sợ hãi có người sẽ âm thầm đối với hoàng thượng
hạ độc thủ, nếu hắn rời đi, không phải cho địch nhân khả thừa dịp, nắm
lấy cơ hội sao?
“Hiện tại, trẫm đã là một con rối hoàng đế, mà Mẫn Hách tựa hồ cũng
không muốn giết trẫm, nếu thực sự có người muốn thương tổn trẫm, chỉ sợ
cũng chỉ có một người, bất quá, nàng, hiện tại, cũng sẽ không mạo muội
động thủ.”
Ánh mắt thâm thúy, hôm nay, lúc lâm triều, Hoàng thục phi phóng tới
ánh mắt sắc bén, nhìn hắn như muốn băm thây vạn đoạn, giống như hận
người không thể mặc long bào, ngồi trên long vị, là hoàng nhi của mình.
Chính là, dường như Mẫn Hách nói với nàng cái gì đó, nàng mới không động thủ.
Kỳ thật, hắn lo lắng nhất , không phải là an nguy của mình, mà là
nàng, Y Y mang theo vết thương đầy người, rời khỏi mình, Tiểu Thanh hôm
nay bẩm báo, nói đã đem tiểu lục qua đó, nói vậy, lúc này tất nhiên sẽ
không nhe răng nhếch miệng kêu đau đi?
“Hoàng Thượng vì hoàng phi làm nhiều như vậy, ngày sau, nếu nàng vẫn
không hiểu cho người, đến lúc đó, Hoàng Thượng lại nên làm thế nào cho
phải?” Mộc Hiệp khinh nam, vốn là không muốn nói ra lời nói trong lòng,
cũng là không tự giác nói ra.
Ai chẳng biết hoàng phi tính tình quật cường, ăn mềm không ăn cứng,
nhưng mà, lúc đó Hoàng Thượng khẳng định ngay cả mặt mũi hoàng phi còn
chưa thấy, đã bị cửa sập vào mặt, mũi biến thành quả hồng cũng nên?
“Nếu nàng không hiểu, vậy cứ để nàng tức giận, đợi cho hận tiêu, khí tan, tự nhiên sẽ trở lại.” Phù Vân Khâu Trạch cười nhẹ.
Hắn sao có thể không hiểu tính tình của nàng? Ít nhất Mẫn Hách nhìn
như âm trầm, nhưng, kiếp trước hắn là Khinh Âm, nhất định sẽ không lại
thương tổn nàng, hơn nữa, lại không sợ nàng chạy trốn, ngược lại nhẹ
nhàng đáp ứng mang nàng ra ngoài chơi đùa, tâm tư này, hắn lại như thế
nào nhìn không tới?
“Hãy nhìn xem thái độ của Mẫn Hách Vương gia đối với hoàng phi, tựa
hồ tốt hơn nhiều lắm, rất nhiều người đều đang chờ xem kịch vui, không
ngờ rằng, hiện nay xảy ra đại biến, đến lúc đó, nếu như, hoàng phi thích Mẫn Hách Vương gia, kia Hoàng Thượng đến lúc đó không phải……” Nghĩ tới
nghĩ lui, Mộc Hiệp chỉ hận không thể nhanh chóng đem hoàng phi trở về,
đem Sầm Nhi công chúa đưa trở về nơi cần ở.
Nếu là đem Sầm Nhi công chúa tráo đổi, không biết Mẫn Hách Vương gia có thể nhận ra thật giả hay không?
Lời này vừa vặn chạm vào vết thương tận sâu trong tim hắn, Phù Vân
Khâu Trạch sắc mặt nhất bạch, thân hình gầy yếu đi rất nhiều, nhẹ nhàng
lắc lư hai cái, may mắn Mộc Hiệp tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.
“Trẫm tin nàng!” đôi mắt màu tím lóe ra một cỗ tín niệm, bất cứ lúc nào, hắn đều tin nàng.
“May mắn Hoàng Thượng cho Tiểu Thanh đem tiểu lục đi, hôm nay, Mẫn
Hách Vương gia thế nhưng còn có ý đồ dùng mị thuật mê hoặc hoàng phi,
nhưng mà, ngược lại……” Nói đến này, Mộc Hiệp tạm dừng xuống dưới, muốn
nhìn xem biểu tình của Hoàng Thượng.
Quả thực, đôi mắt màu tím của hắn giống nhau bị đâm mạnh, đồng tử mắt co rút lại, bàn tay to dùng sức chế trụ cánh tay Mộc Hiệp, bộ dáng lòng nóng như lửa đốt.
“Ngược lại như thế nào?”
“Ngược lại bị hoàng phi đùa giỡn trở về, may mắn lúc ấy bị tiểu lục
cắn một ngụm, nọc độc chảy vào não bộ, nháy mắt thanh tỉnh nàng, sau lại phá giải mị thuật của Mẫn Hách Vương gia.”
Hôm nay thám tử hồi báo, Mộc Hiệp cũng không nhịn được bật cười, múa
thoát y? Phỏng chừng Mẫn Hách Vương gia sở dĩ vội vã ra cung như vậy,
chính là muốn tránh né lời ra tiếng vào của người trong cung trong hai
ngày đi.
Khuôn mặt tái nhợt nháy mắt hộc ra một hơi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu,
xem ra, mình thật ra không cần quá lo lắng, trí tuệ không có, nhưng tiểu kế cùng quỷ kế thì vô số, nàng cho tới bây giờ cũng không thiếu.
“Chỉ mong, trẫm có thể tới kịp……” Lạnh lẽo dật ra một câu, hắn nhìn phía trời xa.
Bầu trời vẫn như trước, mây đen vần vũ, chưa từng tan đi.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1