Mẫn Hách cùng Khâu Trạch hai người không khỏi chật vật, dùng ống tay
áo chà lau gương mặt ướt nhẹp, thấy nàng tức giận, cũng thu hồi thuật
pháp, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Mộc Hiệp cùng Lạc Dật đang nghẹn
cười, trong lòng không khỏi hừ lạnh.
Đem mộc bồn ném xuống đất, nàng liếc mắt nhìn hai người một cái, đột
nhiên thấy lưng sau một mảnh âm lãnh, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy một người không mời mà đến, xuất hiện ở trước cửa tiểu
viện.
Dáng dấp người ấy vẫn y như lần đầu tiên gặp mặt, vẫn hai hàng cung
nữ cùng thái giám chỉnh tề kinh ngung phụng thể, sắc mặt hồng nhuận,
giữa đôi mày lá liễu là một hạt chu sa lệ đỏ tươi rực rỡ, áo choàng vàng kim chói lóa bắt mắt, chân mang hài Bích La, đôi mắt phượng dài nhỏ đảo tầm mắt trên tất cả mọi người có mặt, cuối cùng dừng lại trên người Y
Y.
“Không ngờ, bản cung đã quá xem thường ngươi, bọn họ đều là nhân
trung chi long (rồng trong loài người), anh tài kiệt xuất, rốt cuộc, một tên dân đen như ngươi có mị lực thế nào, bản cung thật nhìn không ra.”
“Bà làm thế nào biết được ?” Y Y kinh ngạc, ngay cả Mẫn Hách yêu nam cũng vừa mới biết, tại sao bà ta đã biết rồi?
“Trong cung vĩnh viễn không có bí mật, chỉ bằng các ngươi, cũng cho
rằng có thể dấu diếm được bản cung?” Tay áo cẩm tú hoa lệ thật dài khinh vũ, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Lạc Dật, “Quốc sư, đã lâu không gặp, dung nhan của ngươi chưa từng thay đổi, bản cung thật ra rất muốn
nhờ ngươi chỉ điểm thỉnh giáo, bí phương nào giúp ngươi có được thanh
xuân mãi mãi, trẻ mãi không già?”
Tin tức Y Y mang thai, ngoại trừ Lạc Dật, còn có vài vị ngự y, nhưng
Lạc Dật sẽ không đem việc này báo cho biết người khác, cho nên, cũng
chính là nói ngự y nói ra ngoài?
Khâu Trạch ngạc nhiên, nhưng đồng thời có chút lo lắng, tà mi nhìn
thoáng qua Mẫn Hách, trên mặt hắn, ngược lại không hề lộ ra cảm xúc gì.
“Thanh xuân vĩnh viễn bất quá là một thần thoại, mọi người đều có lúc già đi, chết đi, mọi sự nhất định giai hội thành không, hoàng thục phi
cần gì phải quá chấp nhất?” Lạc Dật mỉm cười, lời nói thâm sâu.
“Chấp nhất? Ngươi không phải cũng rất chấp nhất sao, nếu không, lại
vì sao lại trở về, Phù Vân hoàng thất lại cho ngươi cái gì ưu việt, mà
khiến ngươi có thể bán mạng vì họ suốt nhiều năm như vậy sau lại tiếp
tục trở về phụ tá, ngươi nói ngươi là một người không để ý tới triều
chính, nhưng bản cung thấy, tất cả đều là xảo trá! Tâm của ngươi, vẫn
đều đặt trên thân thể của nàng, không phải sao? Chỉ cần nàng có yêu cầu
gì, ngươi cũng không cự tuyệt, bởi vậy, bản cung cảm thấy, ngươi không
có tư cách nói hai chữ “chấp nhất” này với bản cung.” Một tay nhẹ nhàng
đặt trên bả vai Y Y, thần sắc của nàng lộ ra một cỗ tà mị.
Lạc Dật đột nhiên không ra tiếng , cau mày, nhìn về phía ngón tay đầu móng màu đen của hoàng thục phi chậm rãi dọc theo cánh tay Y Y hoạt đến cổ, qua lại nhẹ nhàng vuốt ve.
“Lấy tay của bà ra!” Bị chạm đến toàn thân sợ hãi, Y Y đang muốn gạt
tay bà ta xuống nhưng bị này ánh mắt âm vụ của bà ta dọa đến.
“Chỉ là một dân đen thấp hèn trôi dạt từ dân gian đến đây, cũng dám
mệnh lệnh bản cung, ngươi là chán sống rồi sao?” Năm ngón tay nhất kháp, đầu móng tay bén nhọn khảm vào da thịt, nàng lãnh xuy.
Móng tay màu đen cắm vào da thịt non mịn, máu tươi từng giọt tích lạc, lẳng lặng nhuốm hồng cổ áo trắng tinh, phá lệ bắt mắt.
“Mẫu hậu! Đừng làm thương nàng!” Mẫn Hách sốt ruột ra tiếng, chạy vội tới một bên, hướng cung nữ lấy ra một ti quyên, muốn giúp nàng cầm máu, nhưng hoàng thục phi vẫn chưa chịu thu tay lại, “Mẫu hậu!”
“Hiện tại biết kêu bản cung là mẫu hậu? Mới ngày trước, không phải
còn vì nàng mà cùng bản cung tranh cãi, xem ra mệnh của nàng, thật đúng
là không thể lưu lại!” Nói đến này, lực đạo lại tăng thêm vài phần.
Y Y cắn thần, không ra tiếng, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ,
trên mặt nổi lên một chút ý cười trào phúng, tựa hồ nghĩ ra, dù mình làm như thế nào cũng thoát không khỏi mẫu tử này, nhiều năm trước cũng như
thế, bây giờ cũng lại là như thế.
“Hoàng thục phi, bà muốn giết cứ giết, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì.” Nàng mở miệng khiêu khích cười nói, hoàn toàn không để ý
ánh mắt ám chỉ của Khâu Trạch cùng Lạc Dật.
“Ngươi không sợ chết?” Hoàng thục phi hơi sửng sốt một chút.
“Sợ chết? Mười tám năm sau lại là một hảo hãn, có cái gì phải sợ,
nhưng hoàng nhi của ngươi, phỏng chừng sau khi ta chết hắn sẽ đau lòng
phẫn hận đến chết, sau đó cả đời cũng không tha thứ cho người mẫu hậu là bà, nói không chừng sẽ nghĩ không thông, xuống tóc lên chùa trực tiếp
xuất gia làm hòa thượng, vậy kế hoạch thiên thu bá nghiệp của bà coi như giả tràng se cát rồi.” Mắt thấy Mẫn Hách mím môi sốt ruột, nàng vẫn vân đạm phong khinh.
“Ngươi dám uy hiếp bản cung?”
“Uy hiếp thì không dám, mạng nhỏ của ta còn nằm trong tay hoàng thục
phi tay bà, một chém muốn giết dễ như bóp chết một con kiến, không phải
sao?”
“Hoàng nhi! Con nói, con sẽ vì nàng mà từ bỏ mẫu hậu sao?” sắc mặt
Hoàng thục phi thoáng xanh mét, hung hăng liếc mắt nhìn Y Y một cái,
quay đầu đi hỏi Mẫn Hách.
Hắn cũng nhìn Y Y, ánh mắt thâm trầm mà chấp nhất, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Sẽ, đợi nàng lâu như vậy, mẫu hậu, con thật sự sẽ vì nàng vứt bỏ hết thảy, bao gồm tánh mạng của mình.”
Chẳng qua là cố ý nói ra để chế ngạo hoàng thục phi, không nghĩ tới
Mẫn Hách lại nói ra tiếng lòng của hắn, làm nàng xấu hổ quay đầu đi chỗ
khác, chỉ thấy Lạc Dật bừng tỉnh đại ngộ, cười khẽ, mà sắc mặt lạnh như
băng của Khâu Trạch không có một tia độ ấm.
Này bất quá là chính mình nghĩ ra kế nhỏ, bởi vì Mẫn Hách dây dưa,
cho nên hắn sẽ không để cho hoàng thục phi giết mình, không ngờ, cũng là thành công .
Hoàng thục phi cắn chặt răng, đúng là từ từ buông lỏng năm ngón tay
ra, nhìn vết máu trên tay mình, thấy nó làm ô uế bàn tay mình, liếc mắt
một cái, tùy ý để cung nữ cùng bọn thái giám đem nước tới tẩy sạch.
“Có đau không? Đợi lát nữa sẽ điểm dược.” Mẫn Hách tiến lên, dùng ti
quyên nhẹ nhàng lau đi vết máu trên miệng vết thương, không dám dùng tới lực đạo, thỉnh thoảng nhẹ nhàng thổi vài cái.
“Không cần ngươi giả vờ hảo tâm, không phải mới vừa còn muốn cắt thịt của ta sao, hiện tại bất quá chỉ là bị thương ngoài da.” Đẩy tay hắn
ra, gương mặt Y Y tràn đầy khinh thường.
“Cắt thịt của nàng?” Hắn vẻ mặt khó hiểu,“Bổn vương khi nào thì nói qua những lời này?”
Hắn thật đúng kẻ mau quên, Y Y lạnh lùng cười, vừa muốn cất bước rời
đi, cổ tay lại bị hoàng thục phi dùng sức chế trụ, nhất thời hiểu được,
chính mình vẫn như cũ, bất quá là một quân cờ trong tay bọn họ.
“Không phải ngươi nói muốn xóa sạch thai nhi trong bụng của ta sao,
đây không phải cắt thịt của ta thì là cái gì?” Tay nàng nhẹ vỗ về bụng,
ánh mắt cảnh giác.
Hắn dại ra, ánh mắt nhìn phía chỗ nàng dùng tay che chắn, nói không ra lời.
Khâu Trạch muốn bước ra phía trước, Lạc Dật đi đến hắn bên cạnh nhẹ
nhàng lắc đầu:“Chớ hành động thiếu suy nghĩ, hoàng thục phi đã hạ độc ở
trên người Y Y, giờ phút này ngươi mà đi qua đó, không biết bà ta sẽ làm nên chuyện gì.”
Sắc mặt trắng nhợt, Khâu Trạch ngạc nhiên, giương mắt nhìn về phía
miệng vết thương của Y Y, quả thực, chung quanh đó đã phiếm thượng một
tầng màu đen.
“Mẫu hậu, ngươi đối nàng hạ độc?” Mẫn Hách lúc này cũng phát hiện chỗ biến sắc trên cổ nàng, đột nhiên sắc mặt kịch biến.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1