Hai chọi một? Y Y nhíu chặt mi tâm, bất tri bất giác, ánh mắt chuyển
tới bên trên khán đài, đối mặt với một đôi mắt màu tím, lúc này trong
mắt hắn đã nổi lên lo lắng khiến nàng sửng sốt, lập tức miễn cưỡng hé
mở tươi cười, hướng hắn vẫy vẫy tay.
Toàn thân y phục tuy hỗn độn, nhưng mà dáng vẻ vẫn xinh đẹp thoát
tục, gương mặt trắng nõn, mịn màng như được điêu khắc từ một khối ngọc
hoàn mỹ phiêu phiêu nụ cười hình bán nguyệt, mái tóc dài đen mượt hơi
rối loạn, mềm mại bay bay trong gió, hoàn toàn đối lập với hình ảnh yêu mị lạnh lùng của Mẫn Hách.
Phù Vân Khâu Trạch trên mặt không khỏi giơ lên một chút ý cười, thản
nhiên, trong ánh mắt vốn dĩ đang lạnh toát như tuyết sơn hàn băng, rốt
cục toát ra một tia ấm áp, ôn nhu như ánh trăng bạc phản chiếu lên mặt
nước tĩnh lặng làm cho Mộc Hiệp đứng bên cạnh cũng phải kinh ngạc, đây là biểu tình mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy ở Khâu Trạch
a.
“Tránh ra, chuyện của chúng ta, không cần ngươi nhúng tay!” Không
biết vì sao, nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, nhưng lại cảm thấy hết sức
chói mắt, Mẫn Hách dùng khẩu khí như là ra lệnh, nheo lại mi mắt,tầm mắt dừng ở thân ảnh của nàng.
“Vương gia, việc này không phải ngươi có khả năng quyết định, lúc
trước không phải đã nói, chỉ cần thắng lợi thì có thể không từ thủ đoạn, giết chóc như thế nào cũng mặc, hiện tại mới bắt đầu, liền luyến tiếc
?” Hậu Tu Nam căn bản là không đem lời nói của hắn để vào tai, liếc mắt
nhìn Y Y một cái, lại không ngừng cười “Hắc hắc”.
Hai tay tiếp tục khép lại, linh hoạt biến chuyển tạo ra thuật pháp
không giống như vừa rồi, lúc này trong mỗi lòng bàn tay của hắn đều đã
xuất hiện vài tia chớp ánh xanh như hững tia điện nho nhỏ, không chút do dự liền bắn đi ra ngoài hướng về thân ảnh kiều nhỏ của Y Y.
Đứng bất động tại chỗ, hai tay đặt ở phía sau, Mẫn Hách lúc này vẫn
không nhúc nhích, khóe môi giương lên nụ cười châm chọc, nhìn Hậu Tu Nam vọt lên, trong mắt lóe ra tinh quang phức tạp, tầm mắt đăm chiêu chuyển hoán qua lại giữa Phù Vân Khâu Trạch và Y Y.
Né tránh tia chớp tập kích, tuy là không rõ Mẫn Hách vì cái gì không
có cùng Hậu Tu Nam hợp lực tấn công mình, nhưng không có thời gian để
nghĩ ngợi nhiều, ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời lặn tìm kiếm đến một
điạ điểm thích hợp, nàng điểm nhẹ mũi chân vận dụng khinh công nhảy tới, bóng dáng mờ ảo quỉ dị, thẳng tắp kéo dài trên nền đất.
Hậu Tu Nam khinh miệt cười cười, từng bước chậm chạp duổi theo thân
ảnh phía trước, trong tay sớm đã chuẩn bị một đạo tia chớp chỉ chờ vận
sức phát động.
“Hoàng phi, thất lễ.” Bạc thần tà nghễ khẽ nhếch mang theo tư vị
khinh bạc, tròng mắt trong thoáng chốc trở nên trắng dã. Nói xong, tia
chớp trong tay chuẩn bị xuất kích, ai ngờ, toàn thân hắn không thể động
đậy, hoàn toàn bị chế trụ tại chỗ.
“Xem ra, nên thất lễ là bản phi.” Y Y hạ mi mắt, lãnh đạm nhìn thân
ảnh đang đứng lặng giữa võ đài, môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ nhếch. Không
biết từ khi nào, ở bảy ngón tay thon dài đã thắt bảy sợi tơ mảnh, không
một tiếng động, vươn dài, quấn quanh trên người đối thủ: hai sợi triền
thắt lưng, hai sợi khóa trụ hai tay, một sợi quấn quanh cần cổ, hai sợi
còn lại kiền trụ hai chân.
“Ngươi……” Thân người run run, Hậu Tu Nam nói còn chưa trọn câu, sợi
tơ đỏ mảnh mai, mềm mại lại lạnh như băng nhè nhẹ xiết chặt tại nơi tiếp xúc da thịt, thật là lạnh tận xương tủy, chỉ sợ nàng dùng lực hơn một
chút, đầu hắn sẽ rơi xuống đất.
“Ngươi cũng biết sợ sao? Cảm giác thế nào, lạc thú vừa rồi khi sát
(giết) Hồng công công đâu mất rồi?” Gương mặt lạnh lùng, nàng nghiêng
đầu, tầm mắt hướng về đại hố trên đất, mặt không chút thay đổi quay đầu
lại.
Khóe mắt thỉnh thoảng cẩn trọng nhìn về yêu nam Mẫn Hách vẫn đang
đứng ở cách đó trăm mét thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng không khỏi có chút
khó hiểu, chẳng lẽ hắn trơ mắt nhìn đội hữu bị giết?
Hay là, hắn có quỷ kế khác?
“Vương gia, Vương gia cứu ta.” Hậu Tu Nam lớn tiếng kêu gọi, trên mặt mồ hôi túa ra từng giọt. (xí, lúc nãy lớn tiếng lắm mà…mặc kệ cha này
luôn đi anh!)
Đôi mắt màu nâu lóe ra một tia yêu dã, lạnh băng mà châm chọc, hắn phẩy phẩy y bào, thản nhiên tự đắc, như là đang xem kịch hay.
“Như thế nào, hiện tại biết cầu bổn vương ? Bất quá, đáng tiếc , bổn vương tâm tính hẹp hòi, sẽ không đi cứu một phế vật.”
“Vương gia, ngài cứu ta, khẳng định thực lực đội ngũ tăng mạnh, vô
luận như thế nào, đều là vì tốt cho Vương gia.” Lưng áo đã ướt đẫm mồ
hôi, Hậu Tu Nam lúc này chỉ còn biết trong chờ vào Mẫn Hách, cố gắng
“vuốt mông ngựa” (ý là nịnh bợ a^^), thuyết phục hắn ra tay cứu giúp nếu không mạng nhỏ của hắn khó lòng bảo toàn.
“Ha ha, cũng cố nội bộ, tăng vường thực lực?” Nhận thấy được Mẫn Hách yêu nam có chút suy nghĩ nhìn về chính mình, Y Y chỉ cảm thấy da đầu
run lên một trận,“Bản phi liền giúp các ngươi một phen.”
Nếu hắn thật sự tấn công lại đây, chỉ sợ chính mình sẽ không thể
không buông sợi tơ đang siết chặt “con rối”, cứ như vậy, nói không chừng tình thế trước mắt sẽ thay đổi, bất lơi sẽ là chính mình. (đây là suy
nghĩ trong lòng cua Y Y a)
Ngón trỏ dùng sức kéo căng sợi tơ, đôi mắt Y Y hiện lên một tia hàn quang sắc lạnh.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ khu vực thi đấu.
Sợi tơ vòng trên cổ HẬu Tu Nam mang theo lực đạo co rút nhanh chóng,
cắt sâu vào da thịt, lộ ra yết hầu. Huyết (máu),phun xuống như sông tuôn về đại hải (biển lớn), ồ ạt rơi xuống mặt đất. Trên nền đất, từng đóa
hoa máu đỏ thẫm, rực rỡ diễm lệ như tường vi, đua nhau nở rộ…
“Nôn!” diễn biến rõ ràng trước mắt làm các vị đại thần cúi đầu nôn
khan, không khí xung quanh nhanh chóng tanh nồng hương vị huyết tinh
(mùi máu), lại vang vọng thanh âm đau đớn thảm thiết như đang chịu sự
tra tấn tàn khốc từ địa ngục khiến những người này cơ hồ muốn ngất xỉu! ( Vịt : Ta cũng muốn ngất =.= )
Phù Vân Khâu Trạch mặt không chút thay đổi, điềm đạm nâng tách trà
thưởng thức, ngẫu nhiên liếc mắt một cái về phía Mẫn Hách Vương gia.
“Xin ngươi, để cho ta chết……” Yết hầu bị bẻ gãy làm thanh âm phát ra khàn khàn không rõ ràng, thậm chí nhỏ như tiếng muỗi bay qua, Hậu Tu
Nam bộ mặt dữ tợn, cổ thống khổ làm cho hắn cầu xin tha thứ mong nàng
buông tha, thầm nghĩ muốn chết, đúng, chỉ có chết, mới có thể thoát khỏi đau đớn dày vò này.
Không tiếp tục gia tăng lực đạo, nàng cúi đầu cười.
“Tử (chết), không khó, bất quá, Bản phi thật ra là muốn nhìn ngươi
“máu khô mà chết”, ngươi, đối với bản phi vẫn còn hữu dụng, cho dù là
thi thể, cũng tuyệt không buông tha!” (hic. Tỷ làm ta sợ T__T)
Thủ đoạn sát nhân hảo tàn nhẫn!
Nghe qua lời nói, tâm của hắn không khỏi chùng xuống một bậc, thân
thể không tự chủ, bất giác run lên. Hắn không muốn, không muốn tiếp tục, cho dù đã chết cũng bị điều khiển, trở thành con rối trong tay kẻ khác mặc người lợi dụng, trở thành bị thịt, chết không toàn thây.
“Vương, Vương gia, ngươi giết ta đi.” Hậu Tu Nam máu tuôn như suối,
sắc mặt trắng bệt, vì cố gắng quay đầu về phía Mẫn Hách lớn tiếng cầu
xin mà làm cho miệng vết thương càng mở rộng, máu thấm đẫm y phục của
hắn, miệng không ngừng phun ra máu tươi. ( Vịt : Ối ối , bà tác
giả đi quá hay sao , ta thấy giống kiếm hiệp quớ à , mặc dù
chưa đọc kiếm hiệp bao giờ =[ )
Gió, tản mạn phiêu dật, y bào của Mẫn Hách tung bay trong gió, yêu mị diễm lệ, mà hắn, vẫn không nhúc nhích, ôm tay tà cười, như một loài yêu tinh làm cho người khác run sợ nhưng vẫn không thể di dời tầm mắt. Hai
mắt hắn phiếm hồng, tràn ngập huyết sắc, tà nghễ nhìn gương mặt không
còn chút máu của Hậu Tu Nam.
Khó có dịp xem được vở diễn đặc sắc như vậy, tân thuật mới xuất
hiện, chính mình cũng thật muốn nhìn xem, nàng làm như thế nào.
“Triệu tử, giết ngươi, sẽ bẩn hai tay bổn vương.”
Nguyên lai Hậu Tu Nam tên thật là Triệu Tử, Y Y không tránh khỏi trộm liếc mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam một cái, hắn tàn nhẫn, ngoan độc, đại
khái chính mình ngay cả một phần mười đều không bằng.
“Con rối chi ti, khống!” Nũng nịu quát lớn khẩu lệnh, thất chỉ (bảy
ngón tay) của nàng theo trình tự lay chuyễn. Ngón tay thon dài mảnh
khảnh thực hiện động tác bay nhanh mà tuyệt đẹp, quả thực giống như một
chuỗi trân châu trơn bóng, to tròn làm người ta không khỏi bị hấp dẫn,
cứ thế hướng theo đầu ngón tay, nhìn thấy một người chỉ còn nửa cái
mạng.
Triệu tử đã muốn không thể đứng thẳng, sắc mặt một mảnh trắng bệch, ngay cả bộ phận duy nhất còn có thể vận động tùy ý là đôi mắt cũng
không còn chuyển động. Nếu không phải trở thành con rối chịu khống chế,
chỉ sợ hắn đã suy sụp rồi ngã xuống.
Nhảy dựng, nhảy dựng, hắn còn chưa chết, lại như cương thi duỗi thẳng hai tay hai chân, nhảy lên ở không trung, hai tay giơ lên lao về phía
Mẫn Hách. (tư thế này ai coi phim ma cà tưng nhìu sẽ hỉu hen ^^)
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1