chương 232/ 247

Thân ảnh hoa lệ suy sụp ngã xuống, nàng kinh ngạc, vô lực nâng mặt, ngước nhìn gương mặt lo lắng của Mẫn Hách, chua sót nhếch khóe miệng, quật cường ẩn nhẫn nước mắt dâng đầy hốc mắt, cố kìm nén không cho nó rơi xuống, nhưng làm thế nào, giọt lệ kia vẫn như giọt nước tràn ly, không ngừng chảy dài trên má.

“Hắn gạt ta, hắn nói sẽ chờ ta ……”

Mẫn Hách ngồi xổm xuống, lấy ra ti quyên tinh tế, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt phút chốc trở nên tiều tụy của mẫu phi, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, mẫu hậu, lần đầu tiên ở trước mặt hắn bi thương như thế, đều là vì nam tử Tuyệt La Phong Ngự kia, cũng là phụ thân, nhưng mà, mình đối hắn cũng không hề có một chút tình cảm, nên khi nghe được mấy lời này của Lạc Dật, hoàn toàn không có cảm giác đau lòng.

“Mẫu hậu…… Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi, nhi thần phao trà cho người, được không?” Nâng cả người vô lực của mẫu hậu lên, hắn nghiên mặt nhìn Y Y, nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của nàng, không khỏi mỉm cười, “Nàng cùng hắn hãy trước đi, hiện tại, ta cũng không có tinh thần để hảo hảo chiếu cố nàng, ở bên cạnh hắn,nàng nhất định sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất.”

Gương mặt ngưng trọng của Khâu Trạch nhất thời trở nên thoải mái, cảm kích nhìn hắn liếc mắt một cái, ôm Y Y vào lòng càng thêm chặt.

“Hảo hảo chiếu cố hoàng thục phi.”

Mi tâm giãn ra, mắt hạnh khinh loan, lộ ra nụ cười ngọt ngào như hoa lê đầu xuân, trong lòng nàng biết, hắnlàm tất cả những điều này chẳng qua chỉ vì cố chấp một chữ “YÊU”. Nàng cũng không muốn trách cứ nữa, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, thù hận, ân oán hãy coi như một giấc mộng phù du, nay nàng chỉ muốn sống với hiện tại, làm một nữ tử bình thường, có cuộc sống bình thường, giản đơn

Mẫn Hách gật gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng lấp lánh trong nắng mà đau đớn trái tim, nói không rõ là vui sướng hay là đau xót, nụ cười xinh đẹpthế này, nàng, là lần đầu tiên đối với mình triển lộ, ngửa đầu hướng Lạc Dật đang ngồi trên bạch hạc vi gật đầu, sau đó nhìn lại hướng Sầm Nhi.

“Cám ơn ngươi vừa rồi thủ hạ lưu tình, nếu không phải ngươi nới tay, vừa rồi không phóng ra mưa châm, mẫu hậu cũng sẽ không tới kịp phòng ngự.” bên trong đôi mắt mặc sắc nổi lên một trận nhu hòa, khuôn mặt yêu dã mang theo vẻ ôn nhu.

Sầm Nhi cúi đầu, rất sợ chính mình lại bị mỹ mạo của hắn hấp dẫn, một tay vỗ về cánh tay buộc ám khí, không tiếng động lắc lắc đầu, nếu như là trước đây, nghe được hắn nói những lời thế này, nàng nhất định sẽ vô cùng vui mừng, nhưng hiện tại, nàng biết được, lòng của hắn, không thể có thêm chỗ trống nào dành cho nàng, nàng cũng chỉ có thể yên lặng thu hồi thương tâm, một lần nữa tỉnh lại.

“Vương gia, ta giúp ngươi dìu hoàng thục phi trở về.” Tiểu Thanh tiến lên, nâng cánh tay kia hoàng thục phi, thấy lần này nàng cũng không hất mình ra, nới thoáng an tâm.

Mẫn Hách vẫn không nói thêm gì, hơi thở ổn trọng, gương mặt bình tĩnh, ý bảo Tiểu Thanh hướng lầu các đi đến, ba người lẳng lặng rời đi.

Một trận gió mơn trớn, chi vị huyết tinh lại bốc lên, Y Y che môi đỏ mọng, gương mặt hơi tái xanh, bộ dáng sắp nôn, Khâu Trạch vội vàng dùng ti quyên bưng kín mũi của nàng, sắc mặt nàng mới hoãn một chút.

“Đi về trước đi, nơi này đã nhiễm huyết tinh, nàng nghe sẽ không dễ chịu.” Lạc Dật cũng nhíu nhíu mày, hướng Khâu Trạch nói.

Bạch bào vung lên, xa xa, ba con bạch hạc dang cánh từ từ bay tới, hạ xuống phía trên bùn đất đỏ tươi, ắc hẳn cũng là không vui vì mùi huyết tinh chi vị, kêu to, đợi tất cả mọi người đã leo lên người, liền vũ động cánh cực nhanh, bay khỏi.

“Chúng ta, hai người, không đúng, là ba người, có thể quá nặng hay không?” Y Y khẩn trương ôm lấy tấm lưng rộng của Khâu Trạch, không dám nhìn xuống phía dưới.

Bạch hác này bay rất cao a…… Ô ô, nếu chẳng may ngã xuống, khẳng định sẽ biến thành thịt xay!

Lặng yên mở mắt ra, trộm liếc mắt nhìn Sầm Nhi ở phía sau, còn có một bạch hạc khác chở Mộc Hiệp sư phó, aiz, ai cũng không có thần sắc sợ hãi, nàng xấu hổ lại nhắm mắt lại, vẫn là khôngnên xem thì tốt hơn, miễn cho tự ti.

“Nàng cũng biết là ba người, khẳng định sẽ có chút nặng, nhưng đây cũng là bạch hạc lớn nhất, hẳn là sẽ không ngã xuống, nó bay so với những bạch hạc khác còn nhanh hơn.” Đem tất cả hành động của nàng đều thu vào mắt, ôn nhu cười, Khâu Trạch trấn an, đưa tay nắm lấy bàn tay đang ôm chặt lưng áo mình, làm cho nàng chuyển từ vị trí ngồi sau sang ngồi trước, rồi nhẹ nhàng cầm hai tay của nàng, ôn nhu triều mến.

Gió mát nhè nhẹ thổi, xẹt qua da thịt ấm áp, sợi tóc bên tai hỗn độn phiêu động, cực kỳ giống đứa nhỏ nghịch ngợm, càng không ngừng vòng quanh hai má của nàng, nhưng bởi vì hai tay đã bị Khâu Trạch ôm chặt, không khỏi run rẩy mi mắt, chậm rãi mở.

“Không nên nhìn xuống dưới, hãy nhìn về phía trước, bên kia, nàng xem, là ngựa, còn có lạc đà cùng cây táo.” Hắn ở bên tai nàng nhỏ giọng nói xong, hơi thở ấm áp làm vành tai của nàng có chút ngứa.

Ngựa? Nàng nhất thời quên độ cao, nhìn về hướng mà Khâu Trạch đang nắm lấy ngón tay nàng chỉ đến.

Quả thực, mây đen không biết khi nào đã tan ra, trên vba6u2 trời cao rộng chỉ còn những đám mây trắng xanh xinh đẹp, dưới ánh nắng ấm áp màu da cam, biến hóa thành vô vàng hình thái: có ngựa, có dê, có lạc đà, còn có cây táo… muôn hình vạn trạng, nàng đúng là đếm không hết.

“Trước kia chỉ có thể xem trên mặt đất, hiện tại, bay trong không trung, không ngờ vẫn có thể nhìn thấy, giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm được, loại cảm giác này thật kì diệu.” Nàng cười khẽ, tựa vào lòng hắn, dụng tâm thưởng thức cảnh trí xinh đẹp trước mặt.

“Y Y, thực xin lỗi……” giọng hắn hơi run rẩy,bàn tay lạnh giá nắm chặt lấy tay nàng.

Thực xin lỗi? Hắn vì sao lại xin lỗi? Nàng khó hiểu, muốn quay đầu lại, lại nghe thấy thanh âm của hắn.

“Đừng quay đầu lại, nàng cứ hãy nhìn về phía trước”

Đột nhiên thu hồi bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, vòng tay ngang eo nàng, nhẹ nhàng ôm ghì lấy, dường như muốn đem nàng hòa vào trong thân thể, nhỏ giọng:

“Vừa rồi, nhìn thấy đám xà đó vây quanh nàng, tim của ta dường như đã ngừng đập, một khắc đó, ta hận chính mình không có năng lực đi bảo hộ nàng, so với lần trước trơ mắt nhìn nàng bị Mẫn Hách mang đi còn sợ hãi hơn gấp trăm, gấp ngàn lần, ta sợ, ta rất sợ sẽ không còn được gặp lại nàng, Y Y, ta yêu nàng!”

Kinh ngạc nghe hắn tự nói ra lời thầm kín trong tim, nàng có thể cảm nhận được ẩm ướt phía sau lưng, trên mặt toàn là ngọt ngòa, cánh môi hồng xinh mỉm cười hạnh phúc, một tay chuẩn xác cầm lấy túi hương bên hông hắn, trong lòng tràn đầy cảm động.

“Chàng xem, ta không phải không có việc gì sao? Liền ngay cả thái hoàng Thái Hậu đều nói ta là phượng phúc, khẳng định có thể hóa hiểm thành an, mỗi lần đều có thể tìm được đường sống trong chỗ chết , Khâu Trạch, cho dù cổ độc trên người ta không thể cởi bỏ, nhưng có các người ở bên cạnh ta, ta là một chút cũng không sợ hãi.” Nói xong, một tay xoa bụng, ánh mắt nhu hòa tình mẫu tử.

Cổ độc? Khâu Trạch sắc mặt nghiêm lại, thiếu chút nữa đã quên, Lạc Dật nói, hắn có phương pháp giả cổ độc.

Cái tên chết tiệt này, rõ ràng tìm được Cổ vương rồi, còn giả vờ nghiêm trang lừa gạt mình, nói không biết giải độc như thế nào, hại hắn lo lắng nhiều ngày như vậy, nhưng mà, chỉ cần nàng không sao, bị trêu đùa vài lần thì có ngại gì?

“Về sau, ta sẽ ngày ngày bồi ở bên cạnh nàng, chấp tử giai lão,kiếp trước, kiếp này, hay mãi mãi về sau, vô vạn luân hồi, nàng cũng sẽ là nương tử của ta!” Hắn bá đạo lại không mất ôn nhu tuyên bố.

Khẽ nghiên người nàng lại, đặt lên bờ môi mêm một nụ hôn, nụ hôn kéo dài, triền miên không dứt.

Bình luận





Chi tiết truyện