chương 154/ 247

Thân thể một đường trượt xuống, nàng kích động vươn tay muốn bám víu lấy cái gì đó bên cạnh, nhưng mà, rêu xanh ẩm ướt trơn trượt, đúng là không thể ngừng lại tốc độ, vốn đang trượt thẳng xuống dưới nhất thời lại có cảm giác vòng ngược lên, bấy giờ nàng mới biết mình đang rơi vào một cái hang động.

May mắn chung quanh dây leo rất nhiều, nhưng là tay nàng hơi ngắn, căn bản là với không đến, đầu chợt lóe lên, dùng sức vươn một chân ra, với lấy một sợi dây leo, quắp chặt, ma sát khoảng hơn nửa khắc, tốc độ mới chậm lại một chút, rồi mới dừng lại, toàn thân nàng đầy mộ hôi lạnh, may mắn là bắt trúng, nếu không thẳng tắp rơi xuống, không chết cũng tàn phế.

Nàng mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh, chung quanh tối đen, chỉ có tiếng nước nhiễu tong tong trên đỉnh đầu, vang vọng vào vách đá, hung hăng đánh vào màng tai, trong khoảng thời gian ngắn, khiến cả đầu nàng cháng váng.

“Y Y, nàng ở dưới sao? Đừng nhúc nhích!” phía trên đầu, bỗng nhiên truyền đến một trận hò hét sốt ruột.

Là ai? Hai chân nàng quắp chặt, muốn dùng hai tay bám vào dây leo, dùng sức trèo lên, nhưng mà, hai chân có thể ôm lấy dây đã là cực hạn, bởi vì đã bị kinh hách thật lớn, giờ phút này, đã muốn cạn kiệt khí lực.

“Y Y, kiên trì một chút, đừng buông tay! Cũng không cần quá miễn cưỡng dùng sức, giữ yên đó, nàng hiểu không?” nhìn thấy động tác của nàng, người nào đó toàn thân run lên, chỉ phải giương giọng căn dặn!

Ân, nhất định phải kiên trì, nếu như không kiên trì, lần này nhất định có dịp uống trà với Diêm Vương lão gia rồi! Nàng cắn chặt răng, cũng không lên tiếng, tận lực đem toàn bộ khí lực còn lại dồn vào chân đang quắp lấy dây leo.

“Thử thử.” Tự ngực áo lộ ra tiểu đầu mảu xám bạc, tiểu lục sốt ruột nhìn thoáng qua phía dưới huyệt động tối đen như mực, sâu không thấy đáy, lại bất lực, chỉ có thể cuộn mình trở về.

Phù Vân Khâu Trạch, nếu như ta chết, ngươi có khóc rống thương tâm hay không, có hối hận vì đem ta giao cho Mẫn Hách yêu nam không?

Lạc Dật ca ca,huynh không phải nói, Mẫn Hách yêu nam sẽ không thương tổn ta, lại tự ý chạy trốn, nếu như ta chết, cũng là xứng đáng đi?

Về phần Mẫn Hách yêu nam chết tiệt, nếu không tự cao tự đại như vậy thì tốt rồi…… Làm cho hắn gặp quỷ đi thôi.

Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, một sợi dây dược bện bằng dây leo chậm rãi thả xuống trước mặt nàng, lắc lư trước mặt, phái trên cũng truyền đến tiếng vang….

Có người đang xuống …… Nàng vui sướng, người này chủ động xuống cứu mình, vậy chắc không phải là sát thủ rồi.

Nhưng mà, nàng cũng rất bi ai phát hiện một sự kiện, đó là đây leo mà nàng đang bám lấy đang dãn ra, căng gần như sắp dứt, cả người cũng đang dần rơi xuống, có cố gắng mấy cũng không nhích lên được.

Tiêu rồi! Ngay lúc nàng nhắm chặt hai mắt, dây leo kia cũng đứt phăng, trong đầu nàng chính là vang lên hai tiếng này….

Thời khắc mấu chốt.

“Bắt được rồi!” Người nào đó thở phì phò, một tay rất nhanh ôm lấy eo của nàng.

A, được cứu rồi! Nàng mở mắt ra, khuôn mặt một trận kinh hỉ, nhưng mà, thanh âm này sao lại quen tai như vậy, không phải là…..

Không có khả năng, khẳng định là chính mình nghễnh ngãng .

Người tới ôm lấy nàng, tốc độ tuy không nhanh, nhưng chung quy cũng là từng chút một rời xa huyệt động, hướng lên trên, ước chừng nửa canh giờ sau, hai người nằm ở phía trên rêu xanh, từ từ thở phì phò.

“Không có việc gì chứ?” thanh âm nam tử nhẹ nhàng khoan khoái lại truyền đến, mang theo ngữ khí.

“Phù Vân Khâu Trạch?”

Nàng thử mở miệng nói, nhưng mà, sau một lúc lâu, vẫn không nghe được đáp lại, quả thật là chính mình nghễnh ngãng , buông tâ , nàng xoay người về phía ân nhân cứu mạng đang đưa lưng về phía mình.

Hạp thượng mi mắt, lại chậm rãi mở ra, gạt người!

“Thì ra nàng vẫn còn nhớ trẫm, chân ngắn như vậy, nhưng chạy so với thỏ còn nhanh hơn!” Phù Vân Khâu Trạch dở khóc dở cười nhìn nàng mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay vẫn như trước, mang chút cảm giác mát nhẹ, khẽ vuốt lên má phấn của nàng.

Y Y run lên, hắn, cư nhiên ra cung tới tìm nàng ?

“Lần này ta không có trèo tường, như thế nào vẫn bị ngươi bắt được?” Hốc mắt đỏ lên, nàng cắn môi, không muốn thanh âm nghẹn ngào của mình bị hắn nghe được.

“Bởi vì nàng là Phù Vân Y Y, là ái phi của trẫm, vô luận nàng đi đâu, đều chạy không khỏi lòng bàn tay của trẫm.” Hắn đau lòng nhìn nàng cố nén trụ nước mắt thu vào đáy mắt, vươn tay ra, đem ôm vào lòng, trong khoan mũi, lại nghe thấy được hương thơm hoa lê quen thuộc, mới cách mấy ngày, giống như đã ngàn năm.

Phù Vân? Nàng sắc mặt lạnh lùng, đẩy mạnh ôm ấp của hắn ra, ngồi dậy, phủi phủi rêu xanh bám trên quần áo, giật giật chân, đứng dậy tính rời đi.

“Làm chính ngươi tự tay đem ta tặng cho người khác, ngươi nên biết, dòng họ Phù Vân với ta mà nói, bất quá là hư vô, không có gì quan trọng.”

Hắn cũng không đứng dậy giữ lại, ngược lại nằm ngửa ra, khuôn mặt một mảnh yên tĩnh.

“Nàng cái gì cũng đều biết, bậy giờ còn muốn nói những lời này để đã thương trẫm, là trẫm vô tình, hay là nàng vô tình? Mỗi ngày, mỗi đêm, đều muốn rời khỏi trẫm, tình huống bây giờ, không đều là điều nàng muốn sao?”

Bước chân đang muốn rời đi cứng đờ, nàng quay người lại, không thể tin nhìn hắn thùy hạ mi mắt, ôn nhu vạn phần nhìn chăm chú vào chính mình.

“Ngươi là như thế nào biết được…… Là Tiểu Thanh?” nhìn thấy thần sắc đắc ý trong đáy mắt hắn, nàng thiếu chút nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Chính mình, lại bị hắn lừa!

Quả thực như thế, mình không có đoán sai! Phù Vân Khâu Trạch lạnh như băng bên môi tràn ra một chút mỉm cười. Ngày ấy, khi Tiểu Thanh trở về, nói chuyện ấp a ấp úng, sát khí ngày thường đối với mình hoàn toàn biến mấtnàng tuy là không rõ, nhưng vẫn cảm thấy quái dị, trừ bỏ việc Tiểu Thanh đang cố giấu diếm cái gì, nếu không sao có thể tự dưng như thế?

Chà chà chân, không muốn lại nhìn vẻ mặt của hắn, nếu nhìn, nàng sao có quyết tâm rời khỏi nổi.

Phù Vân Khâu Trạch cuống quít đứng lên, bất chấp chính mình một thân chật vật, hai tay vươn ra, đem nàng ôm chặt vào lòng.

“Trêu đùa ta rất vui sao?” Nghĩ đến mười bảy năm đều bị hắn trêu đùa, nàng tức giận, xoay người, phẫn hận chế trụ khuôn mặt hắn, hung hăng cắn lên. =.=!

Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhíu nhíu mày, ngược lại vòng tay quanh eo nàng còn xiết chặt hơn một chút, rta61 sợ nàng sẽ thật sự rời đi.

Giống như muốn đem oán giận mười bảy năm qua đều trút xuống trên mặt hắn, Y Y dùng sức cắn, đến khi đầu lưỡi liếm được huyết tinh hương vị, hoàn hồn, mới chậm rãi buông lỏng hàm răng. ~>.

“Rất đau!” đôi mắt hắn ửng đỏ, cắn răng, ẩn nhẫn nước mắt.

Y Y giật mình,nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nàng nhìn thấy hắn rơi lệ? Huống chi, là bị người ta cắn mà khóc? Nàng liếc mắt một cái, nhìn da thịt trắng nõn trên mặt lưu lại vết thương đỏ tươi, còn rỉ máu, đột nhiên, có chút áy náy.

Nói như thế nào, hắn cũng là đế vương, nàng lại làm bị thương dung mạo của hắn, mấy ngày tiếp theo làm sao đăng triều đây? Như vậy nàng không phải đã gây trở ngại quốc sự của Lạc Tang quốc sao?

“Y Y, nàng cắn người thật sự đau quá, răng nanh so với con chuột còn sắc bén hơn, hai tay so với đại hùng (gấu lớn) còn mạnh hơn, trẫm muốn động cũng không động được, đau muốn chết.” diện mạo lạnh như băng ngày thường hoàn toàn biến mất, Khâu Trạch tựa đầu, chon vào trong ngực nàng.

Nghe được lời này, Y Y cười lạnh một tiếng, một phen dùng sức đẩy Phù Vân Khâu Trạch trong lòng ra.

Bình luận





Chi tiết truyện