Ngoài cửa truyền đến một tiếng nấc nỉ non, rất nhỏ, rất nhỏ…
Nam tử phía trên vẫn không ngừng động tác, thậm chí ngay cả nâng mắt
nhìn một cái cũng không, dường như đang mê say trong sự cuồng dã lạc
thú, đầu của nam nhân vùi vào cổ của nữ nhân, nhấp nháp hương vị của
nàng, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nữ tử rên rỉ…
Đứng ở cửa, thân ảnh của ai đó dường như đã hóa đá, từ từ đóng cửa lại, rời đi, thậm chí không phát ra bất kì tiếng vang gì.
“Nàng đi rồi?” đang vùi đầu, nam tử đột nhiên dừng động tác, nâng đầu lên.
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi đã rời đi.” Ngoài cửa, không biết từ khi nào đã có thêm một thân ảnh, Mộc Hiệp thản nhiên trả lời.
Xác nhận nàng đã rời đi, gương mặt lạnh như băng củ nam tử tà nghễ
nhìn nữ tữ hai mắt đẫm lệ dưới thân, bàn tay to chế trụ cổ của nàng,
dùng sức xiết chặt, giống như hận không thể đem khí lực toàn thân đều
dồn xuống mười ngón tay, đem dưới thân người bóp nát.
“Đây là độc dược của ngươi? Xuân dược?” (^^ đoán đúng rồi )
Cho dù, hắn đối với việc nam nữ việc đã sớm tường tận, nhưng chưa bao giờ đề cập việc này với Y Y mà nói, chỉ sợ nàng chưa chuẩn bị tốt.
Nghĩ đến điều này, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần.
“Khụ, khụ…”
Tiểu Thanh dùng sức đẩy bàn tay to của hắn ra, một bên cười nhẹ, hai má ướt nhòe nước mắt.
“Như thế nào, rõ ràng là ngươi, chính ngươi cam chịu , nếu không, vì sao phải phối hợp cùng ta diễn trò?”
Nghiêng mặt, nhìn nửa người dưới của hắn bị long ỷ che khuất, rõ ràng y phục vẫn chỉnh tề, trên mặt nước mắt rơi xuống càng nhiều, có vui
sướng, có đau lòng, có thống hận càng nhiều hơn là tự trách.
Đúng vậy, là hắn cùng nàng thông đồng đóng một tuồng kịch…… (^^ cả nhà yên tâm nhá, Trạch ca vẫn còn “trong sạch” :]] )
Buông hai tay, với lấy long bào trên bàn, hắn, mặt không chút thay
đổi nhìn Tiểu Thanh đang vật vã trên bàn, ánh mắt hắn thâm sâu như biển
đêm, tràn đầy khinh thường, tà nghễ nhìn nàng.
“Như thế nào, Mẫn Hách không cần, muốn dính lấy ta sao?”
Lạnh lùng cười, nhìn thân hình của nàng cứng đờ, ý cười càng sâu, nụ
cười châm chọc, giễu cợt tựa như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim người nào đó.
“Nô tỳ không hiểu ý của Hoàng Thượng.”
Đứng dậy, nhặt y phục lên, khoác lên người, nàng, xem như đã hoàn
thành nhiệm vụ mà Vương gia phó thác? Ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng bảo tồn thân thể của chính mình.
Một tay chế trụ cánh tay Tiểu Thanh, Phù Vân Khâu Trạch chỉ vào cánh tay trắng nõn của nàng, lạnh giọng:
“Ngươi đã không phải thân xử nữ, đừng nói là đêm nay bị trẫm phá? Trừ bỏ Mẫn Hách, ngươi còn có thể bị ai phá thân, đừng ngụy biện, nhiều lời lấp liếm nữa.”
(^^ giải thích tý: nữ nhân ngày xưa, từ lúc mới
sinh ra, trên cánh tay sẽ được điểm một dấu chu sa màu đỏ, tượng trưng
cho sự trong trắng trinh nguyên, nếu dấu chu sa mất đi, đại biểu cho
việc nữ nhân đó mất đi trong sạch. Ai coi fim cổ trang nhiều chắc sẽ
biết ha ^o^. Bởi vậy khi PVKT nhìn thấy tay của Tiểu Thanh trắng tinh
thì đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi.)
Nói xong, buông lỏng bàn tay đang áp chế tay nàng, nhìn bộ dáng chật vật của nàng, cuối cùng bồi thêm một câu:
“Đến bây giờ, trẫm vẫn còn một thắc mắc, hắn sở dĩ lợi dụng ngươi, là vì cái gì?”
Vì cái gì? Nàng cầm quần áo mặc chỉnh tề, xoa xoa bàn tay bị xiết đến xanh tím, chỉ phúc run rẩy.
Nhưng mà, đôi mắt màu bạc rất nhanh lại khôi phục thần sắc lãnh đạm,
không ưu không thương, nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn thần sắc u ám của hắn, nàng đã nhìn ra một tia manh mối, nhưng cũng không mở miệng
vạch trần, chỉ khẽ vuốt lại mái tóc dài, từ từ đi đến ghế dựa, tùy tiện
tọa hạ, làn váy màu xanh biếc nhẹ nhàng vẽ một đường tròn xinh đẹp.
“Vấn đề của hoàng thượng, nô tỳ không thể trả lời người. Cũng giống
như Mộc Hiệp, cho dù ta nghiêm hình, bức cung hắn thế nào, hắn cũng sẽ
không trả lời những gì ta muốn hỏi, ta và hắn, cũng gần như nhau, cả đời này chỉ có một chủ tử, là tử sỹ, tuyệt đối không phản bội chủ tử của
mình.”
Lại nhớ tới biểu tình của hoàng phi trước khi rời đi, sắc mặt trắng,
xanh lần lượt thay đổi, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Nhiều năm qua đi, hoàng phi luôn là người nàng cảm thấy hâm mộ nhất, vì tuân theo chỉ thị của chủ tử, sớm hôm kề cận, tuy có thể nói là địch nhân, nhưng
người nào phải cỏ cây, tình cảm nảy sinh cũng không thể không có, nên
nhìn nàng khổ sở, nàng cũng cảm thấy có chút chạnh lòng.
“Tuy không rõ vì sao ngươi lại đối với hoàng phi như thế, nhưng mà, ngươi làm thế nào giải được xuân dược trên người?”
Thân là dược nữ, vô luận là đối với hạ độc hoặc giải độc, so với
những người hiểu biết về y thuật cao minh hơn rất nhiều, liền ngay cả ba lão ngự y kia cũng không phải là đối thủ của nàng.
“Nói cho ngươi cũng không có gì khó, nhưng mà, trẫm chỉ muốn biết,
hắn, có phải hay không dự đoán được hoàng phi sẽ….” Ngữ khí hoãn hoãn,
đôi mắt hắn nổi lên một tầng sương làm người ta không thể đoán được.
Thùy hạ mi mắt, nàng nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn thật….đáng
sợ, ưu thương, thống khổ, rất nhanh lướt qua, rồi lại lạnh lẽo như băng
sơn, u ám như quỷ vương khát máu, trong lòng không khỏi hoảng hốt, sắc
mặt thoáng tái nhợt.
“Có lẽ là… có lẽ không phải… nô tỳ…nô tỳ làm sao… làm sao có thể đoán được ý của chủ tử, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, sẽ không hỏi đến bất
cứ chuyện gì.” Chua sót cười.
Đồng tử trong mắt co rút lại, hắn chậm rãi hạp thượng mi mắt, bàn tay bất tri bất giác sờ lên túi hương bên hông… không còn hương khí, thậm
chí sợi tơ đã hơi sờn, nhưng hắn vẫn ngày ngày giắt ngay thắt lưng.
Y Y……
“Bẩm Hoàng Thượng, hoàng phi không có gì lo ngại, có quốc sư đi theo.” Ngoài cửa, Mộc Hiệp lẳng lặng đứng ở bên ngoài báo cáo.
“Quốc sư?” mi tiêm run rẩy,“Rất tốt……”
“Hoàng phi đi đến Tiêu Hiên viên.”
Đôi mắt màu tím bật mở, hắn nắm chặt hai đấm, khắc chế xúc động của
mình, gân xanh ẩn ẩn di động, nhưng mà, cũng chỉ là khẽ thở dài, chậm
rãi hạp thượng mi mắt.
———————————————-
Mờ mịt đi tới, tựa như cái xác không hồn, nàng nhiều lần không nhìn
thấy hòn đá dưới chân, liên tục vấp ngã, rồi lại tiếp tục đứng lên,
nghiêng ngả lảo đảo, lòng bàn tay trầy xước , tươm máu, nhiễm đỏ ống tay áo. Y phục trắng tinh, lấm tấm máu tươi, tựa như hoa mai trên tuyết,
từng đóa mỹ miều, hương vị huyết tinh lưu tán trong không gian.
“Cái gì cũng không có.”
Hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt cỏ, nhìn trên không trung, không ánh sáng, chung quanh yên tĩnh, không có một tiếng động.
“Y Y, nàng ở trong này làm cái gì?”
Ngữ điệu ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, một thân ảnh màu trắng ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Nghiêng đầu, muốn thấy rõ khuôn mặt người kế cạnh, nhưng đôi mắt sao
lại nhạt nhòa thế này, run rẩy huỳnh quang, nàng vươn tay, chạm đến
khuôn mặt ấm áp.
“Lạc Dật ca ca?”
Bên trong hoàng cung, trừ bỏ Phù Vân Khâu Trạch, người luôn đối với
mình ôn hoà thế này chỉ có quốc sư, cũng chỉ có hắn mới có ngữ điệu ấm
áp như thế .
“Là ta”
Hắn cầm lấy bàn tay nàng,“Như thế nào, muốn nhìn ta sao? Nhưng mà,
hôm nay dường như mây quá dày, khó nhìn rõ, miễn cưỡng một hút, cũng có
thể.”
“Ta không phải đã nhìn thấy rồi sao.” Nàng lắc lắc đầu, bên môi tươi
cười chua sót, “Tò mò thật, vừa mới mơ thấy huynh, huynh thật giống ma
pháp sư, biết phân thân, biến ra ngay sao.”
Ma pháp sư? Lạc Dật nhíu nhíu mi tâm, chưa từng nghe qua từ này.
Nắm tay nhỏ bé, cảm nhận được cái gì đó, hắn ngẩn ra… Lật bản tay
trong lòng lên, tay nhỏ bé non mềm trầy xước nhiều chỗ, từ từ toát ra tơ máu, ngay cả tay hắn, cũng nhiễm thượng màu đỏ tươi.
“Rất đau sao?”
Thấp giọng hỏi, từ ống tay áo lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một ít bột phấn màu trắng, cẩn thận rắc lên miệng vết thương.
“Không đau, một chút cũng không đau, huynh xem, ta không có chảy nước mắt.” Dùng tay kia thì chỉ vào đôi mắt cố mở thật to của mình, nàng mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt, vô lực, ngay cả khóe môi cũng khó nhếch.
“Ân, không có rơi lệ.”
Hắn gật gật đầu, xử lý tốt vết thương trong lòng bàn tay này, nhẹ
nhàng nắm lấy tay còn lại, nhìn xem có bị thương hay không, may mắn là
không có.
“Nhưng lại lưu ở trong lòng.” Thản nhiên nói, năm ngón tay dài nhỏ
vuốt ve nhiều điểm bị thương trong tay nàng, đôi mắt trong suốt như
ngọc lưu ly cũng nhiễm thượng một tẩng sầu bi, vĩnh vô tận đầu.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1