Gió nổi lên hề, biệt ly sầu
Phong lạc hề, cố nhân phùng
Nếu hỏi kiếp này kiếp sau, mệnh lý vốn là xa không hẹn
Nề hà nghịch thiên thủ quê cũ……”
Ca từ mượt mà, giọng nam trầm thấp khẽ lắng đọng, mỗi một tiếng đàn, mỗi một âm tiết, mỗi lời ca tiếng hát đều như để giải bày tâm sự, u oán , sâu lắng, nhẹ nhàng đi vào lòng người, như tiếng lòng của người hát
muốn nhắn gửi đến người nào đó…
Thiên hạ kiều nhỏ nằm ở trên bàn, lẳng lặng lắng nghe âm điệu ôn nhu
của hắn, đôi mắt màu đen như bảo thạch, lung linh sáng ngời như tinh tú
trên cao, thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay linh động ở trên cổ cầm vũ
động, mười ngón tay thon dài tinh tế xảo huyễn, nhạc khúc động lòng
người cứ thế mà vang vọng trong không gian.
“Ngân Nhi, muội nên nghỉ ngơi.”
Lạc Dật nhẹ nhàng đè lại dây đàn đang rung động, ôn nhu vỗ về mái tóc dài của nàng, thuận hoạt nhẵn nhụi, khiến người khác mỗi khi đụng chạm, liền muốn cẩn thận che chở.
“Không, Ngân Nhi còn muốn nghe Lạc Dật ca ca đánh đàn, bằng không, tim của Ngân Nhi lại muốn đau .”
Nàng cố ý che ngực, làm nũng vời hắn, hành vi cử chỉ, không hề giống
với cô nương mười bảy, mà lại giống như một tiểu oa nhi nhõng nhẽo vòi
quà.
Hắn khẽ nhíu nhíu mày, ngón tay cũng bất giác nắm lại.
Tự ngày ấy, sau khi tỉnh lại, nàng đột nhiên mất đi trí nhớ, trở nên
hồn nhiên, ngây thơ, như một tiểu oa nhi tám tuổi, ngay cả quần áo, đều
phải do hắn chỉ nàng mặc như thế nào. Nàng cư nhiên trở thành một chú gà con, cứ lẽo đẻo đi theo phía sau gà mái- là hắn, núp dưới sự che chở
của hắn, dựa vào hắn.
Rốt cuộc, vấn đề này từ đâu phát sinh, chính mình phối chế dược, căn
bản sẽ không xuất hiện loại tình trạng này, vì sao lại trở nên như vậy?
“Ta mệt mỏi, Ngân Nhi.”
Hắn thở dài, hắn đàn cả buổi sáng, nàng vẫn như cũ, không có chút
buồn ngủ, chỉ phúc đã ẩn ẩn truyền đến đau đớn nhè nhẹ, nếu cứ tiếp tục
đàn, âm phù nhẹ nhàng khoái hoạt đều phải biến thành thương khúc .
Nghe được lời này, Ngân Nhi ngẩn ra, đột nhiên chồm tới, nắm lấy bàn
tay của hắn, quả nhiên, đầu ngón tay đã nổi lên mọng nước, không khỏi
nhăn lại mi tâm.
“Lạc Dật ca ca, đều là lỗi của Ngân Nhi, huynh đừng đàn nữa, Ngân Nhi giúp huynh thượng dược.”
Nói xong, nàng nhanh chóng chạy đến cái giá gỗ, mở hòm thuốc ra, lấy
ra một ít bạch bố cùng một ít bột phấn màu hồng (không biết là thuốc gì
>.
Trong lòng thấy thật ấm áp, hắn cười nhẹ, hiện tại nàng, đã muốn học
được quan tâm người khác là như thế nào, tuy tư duy chỉ là tiểu hài tử,
nhưng cũng rất nhu thuận.
“Không đau, không đau, đau đau bay đi a!”
Cái miệng nhỏ thổi khí, nàng cẩn thận đem dược xức lên phía trên bọt
nước, lại dùng bạch bố tinh tế quấn lại, cuối cùng, thắt một cái nơ hình con bướm xinh đẹp
Bị bộ dáng đáng yêu của nàng chọc cười, nhất thời kìm lòng không được mà gõ nhẹ lên trán của nàng.
“Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi đã làm sai rồi sao?” Nàng mơ hồ sờ sờ chỗ bị gõ,“Bằng không, tại sao huynh lại đánh Ngân Nhi?”
Lạc Dật ca ca từng cùng nàng ước pháp tam chương (đánh tay 3 cái),
nếu ai làm sai, sẽ bị người kia phạt, cho nên, khi Lạc Dật gõ lên trán
của nàng, Ngân Nhi liền nghĩ là mình đã làm sai.
Nhìn thấy nàng bộ dáng đáng thương hề hề, trên mặt ý cười càng sâu, hắn nhẹ lắc đầu.
“Ngân Nhi không có làm sai, là Lạc Dật ca ca sai lầm rồi, cho nên, Lạc Dật ca ca tặng cho muội một lễ vật.”
Tayluồng vào ống tay áo rộng thùng thình, như làm trò ảo thuật, từ từ lấy ra một vật tinh xảo, sáng lấp lánh…
Đây là cái gì? Cầm ở trong tay, nàng cao thấp đùa nghịch, lại không biết “nó” dùng để làm cái gì .
Đó là một cái vòng ngọc cổ, trên có khắc phượng hoàng tung bay múa
lượn, chạm khắc tinh tế, sống động như thật, chất ngọc lưu ly sáng
bóng, là trân phẩm hiếm khó, khó gặp trên đời. Nàng cầm cái vòng xoay đi xoay lại, ngắm tới ngắm lui, vẫn không biết nó dùng làm cái gì, chỉ
thấy nó rất đẹp, ở dưới ánh mặt trời còn phát ra tia sáng lung linh bảy
màu, nàng nghiêng đầu, chớp chớp thủy mâu, bộ dáng đáng yêu, ánh mắt cầu cứu nhìn Lạc Dật, như một tiểu bạch thỏ nũng nịu khiến người khác không thể từ chối.
“Đến, huynh giúp muội đeo vào.” Hắn nhẹ giọng nói.
Vòng ngọc này là hắn tình cờ mua được khi còn ở Tây Vực, lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn đã nhớ đến Ngân Nhi, cho nên liền mua, cất giữ đến
bây giờ, cứ nghĩ rằng, sẽ cất giữ nó cả đời, không có cơ hội tặng cho
cho nàng.
“Thật đẹp quá, Lạc Dật ca ca.”
Nàng nâng cao cánh tay, đi đến bên cạnh cửa sổ, đung đưa cánh tay,
vòng ngọc dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, càng lung linh chói mắt,
phượng hoàng khảm trên vòng như có thần, uy vũ bay lượn, sống động như
thật.
“Ngân Nhi, về sau, vô luận đi đến nơi nào, chỉ cần nhìn thấy vòng
ngọc này, hãy nhớ đến Lạc Dật ca ca đang ở nơi này đợi muội, vô luận bao lâu, huynh cũng chờ.”
Nhìn nàng cười vui bộ dáng, vốn nên vui sướng, nhưng hắn lại thùy hạ mi mắt, bên trong đôi mắt xẹt qua nhiều điểm ưu thương.
“Lạc Dật ca ca ở nơi nào, Ngân Nhi liền ở nơi đó, chúng ta cả đời
cũng không tách ra, cho nên Ngân Nhi sẽ không cấn tưởng niệm Lạc Dật ca
ca .”
Khanh khách cười, nàng căn bản là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói
của hắn, chỉ đơn thuần nghĩ là hắn sợ hai người thất lạc mới dặn dò như
thế, nhưng mà, làm sao có khả năng đó, chỉ cần không ly khai nơi này,
nàng vẫn biết đường trở về a, sẽ không lạc đường.
Chua sót cười, hắn điểm nhẹ cằm dưới, đi qua, nắm tay nàng, hướng đến bên giường, nha đầu nghịch ngợm này, nói thêm gì đi nữa, cũng cần nghỉ
trưa, thân thể vừa mới vừa khôi phục, phải hảo hảo nghỉ ngơi mới tốt.
“Lạc Dật ca ca đã tặng lễ vật cho muội rồi, muội phải ngoan ngoãn đi ngủ, đúng không?”
Tầm mắt đang chăm chú nhìn vào vòng ngọc, nghe được lời này, nàng lập tức quay đầu lại, nhìn hắn, một tay ôm lấy cánh tay hắn.
“Muội không muốn ngủ một mình.”
“Muội ngoan ngoãn nghe lời, Lạc Dật ca ca cũng đi nghỉ ngơi.”
Chỉ vào giường trúc hé ra trong nội phòng, hắn ôn nhu nói, bàn tay to trấn an vỗ nhẹ lưng của nàng.
Xem ra Lạc Dật ca ca nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mình,
Ngân Nhi đô đô cái miệng nhỏ nhắn, đặt mông ngồi xuống trên giường, hai
tay dùng sức lôi kéo cánh tay hắn, khiến cho hắn ngồi ở trên giường.
“Muội muốn Lạc Dật ca ca ngủ cùng muội, một mình ngủ, sẽ gặp mộng,
giấc mộng rất kì quái, muội không thích.” Nghĩ đến tình cảnh trong mộng, nàng cả người run lên, lại ôm chặt cánh tay hắn,“Trong mộng, có thiệt
nhiều người đánh nhau, còn có rất nhiều kỵ mã, còn có một người rất xinh đẹp, toàn thân y phục đỏ tươi, nhưng cũng có thật nhiều người đã chết,
máu, có rất nhiều máu, Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi rất sợ!”
Xem ra, nàng cũng không phải hoàn toàn quên, chính là, đem sợ hãi
phong tỏa trong trí nhớ, nhưng, trí nhớ vốn là bộ phân không thể kiểm
soát, sao lại có thể dễ dàng nói phong tỏa là phong tỏa được?
“Ngân Nhi……” Hắn lo lắng vỗ về cái trán của nàng, không nóng, tảng đá trong lòng nhẹ nhàng thả xuống dưới.
“Mặc kệ, mặc kệ, Lạc Dật ca ca nếu không bồi Ngân Nhi ngủ, Ngân Nhi sẽ không ngủ.”
Nàng cởi giầy, vòng chân chế trụ lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, trước sau lắc lư, bộ dáng làm xấu, mười phần làm nũng.
Thì ra, nguyên nhân là do nằm ngủ sẽ thấy ác mộng, cho nên gần đây,
nàng luôn vòi hắn đánh đàn cho nàng nghe mà không chịu đi ngủ, Lạc Dật
cuối cùng hiểu được, không phải nàng cố tình gây sự, chính là bởi vì sợ
hãi, sợ hãi sẽ nhớ tới một thứ gì đó.
“Hảo, Lạc Dật ca ca bồi Ngân Nhi, Ngân Nhi trước ngoan ngoãn nằm xuống.” Nhẹ giọng, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy nàng ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, đi đến giường nằm xuống, lại lấy tay vỗ vỗ vào vị trí bên người, tung đệm chăn, ý bảo hai người
cùng nhau ngủ.
Mặt, đột nhiên đỏ lên, do dự một lát, rốt cục cởi giầy, nằm xuống ở mép giường, tận lực không đụng chạm thân thể của nàng.
Tuy nói nàng hiện tại như một hài đồng mới tám tuổi, nhưng thân thể,
dĩ nhiên là một cô gái trưởng thành, mỗi khi nàng ôm hắn, hắn luôn cảm
giác được tim đập nhanh hơn, lại không thể nề hà, hiện tại, lại bắt hắn
nằm sát một giường, mặt đỏ tim đập nhanh là không thể tránh khỏi, tốt
nhất là quay lưng lại, không thể nhìn vào đôi mắt trong suốt như ngọc
kia nữa.
“Ha ha.” Ngân Nhi một chút cũng không cảm nhận được “khổ tâm” của
hắn, tay duỗi ra, ôm lấy cổ hắn; chân nhất hoành, vòng lấy cái eo trường kiện, ngửi ngửi hương khí thanh mát như bạc hà trên người hắn, bình yên tiến vào mộng đẹp.
Bình luận
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1